"Xin lỗi." Uông Tuyết Đình gian nan nói ra ba chữ đó.
Lâm Nhược Lam ra sức lắc đầu, cô ta biết những lời này có ý gì, nhưng cô ta hiện tại thật sự không trách Uông Tuyết Đình.
Cố gắng giơ cánh tay lên, chỉ về cách đó không xa, môi Uông Tuyết Đình mấp máy: "Vòng tay...!Vòng tay..."
Lâm Nhược Lam sửng sốt, thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn thấy một chiếc vòng tay giờ đã vỡ thành hai nửa nằm cách đó không xa.
Khi cô ta cầm cái vòng vỡ đặt lên tay Uông Tuyết Đình, trên mặt Uông Tuyết Đình cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, cố sức há miếng, định nói gì đó, Lâm Nhược Lam cúi đầu xuống, vừa khóc vừa nói: "Đình Đình, em cố lên, cố lên."
Uông Tuyết Đình cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng hết khí lực nói: "Nói với anh ấy là em...!trước giờ...!đều...!không hối hận..."
Nụ cười cứng lại, Uông Tuyết Đình chậm rãi nhắm mắt, trong tay cô ta vẫn nắm chắt chiếc vòng Lục Duệ đã tặng.
"Chú, chú ăn mặc già đanh, nói chuyện cũng lão khí hoành thu, không phải là chú thì là gì?"
"Em không phải trẻ con, đừng có lúc nào cũng xoa đầu em."
"Cả đời này chỉ cần anh không vứt bỏ em thì em sẽ luôn đi theo anh."
"Em không hối hận, trừ phi anh hối hận trước!"
Chuyện thống khổ nhất Trong cuộc sống không phải anh có ký ức khó có thể quên, mà là dựa vào phần ký ức này mà nhớ lại quá trình trước đây, bởi vì sau khi anh chìm vào trong sự ngọt ngào bất đắc dĩ của hồi ức, lại phải đối mặt với kết quả đã mất.
Ngoài cửa phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân Huyện Cẩm Phú, Lục Duệ đầu quấn băng, dưới sự nâng đỡ của Lâm Nhược Lam tựa vào trên vách tường, hắn bị thương không nặng, bởi vì tất cả va chạm đều được Uông Tuyết Đình đỡ, băng bó qua lao một chút, Lục Duệ lảo đảo tới trước phòng cấp cứu.
Lâm Nhược Lam một mực im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ đỡ Lục Duệ.
"Có thuốc không?" Lục Duệ bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Nhược Lam luống cuống tay chân, từ trong túi lấy ra một bao thuốc đưa cho Lục Duệ, bao thuốc này vốn là ở trong quần áo của Lục Duệ.
Lặng lẽ châm một điếu thuốc, Lục Duệ cứ vậy tựa vào tường, liên tục nhả những vòng khói, bởi vì cô ta từng nói, bộ dạng nhả khói thuốc của mình rất đẹp.
Hai cảnh sát giao thông đi tới, không hề chú ý tới Lục Duệ đang ngồi dưới đất, cà lơ phất phơ nói với Lâm Nhược Lam: "Là anh chị báo cảnh sát à?"
Lâm Nhược Lam còn chưa lên tiếng thì giọng nói trầm thấp của Lục Duệ vang lên: "bảo Trình Đức Trụ tới gặp tôi."
Hai người đó sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy Lục Duệ đầu quấn băng, lập tức lắp bắp nói: "Bí thư Lục..."
Mặt không chút thay đổi, Lục Duệ lập lại một lần nữa: "bảo Trình Đức Trụ tới gặp tôi."
Hai cảnh sát sợ tới choáng váng, nhân vật số một huyện ủy đầu quấn băng gạc ngồi dưới đất, chẳng lẽ trời sắp sập à? Một người ở lại, một người khác lao ra ngoài, thông tri cho cục trưởng huyện cục tân nhiệm Trình Đức Trụ.
Lục Duệ cứ vậy ngồi tựa vào tường, mặt đầy máu, ngực vẫn dính vết máu Uông Tuyết Đình lưu lại, giống như một pho tượng, mất hết tinh thần.
Lâm Nhược Lam rốt cuộc không kìm được nước mắt, cúi đầu khóc nức nở.
Người ở hành lang Bệnh viện không nhiều lắm, nhưng mỗi người đi qua đây, bất giác đi nhẹ lại, sợ mình chọc giận vị Quý nhân không rõ thân phận này.
Phải biết rằng, khi Lâm Nhược Lam xông vào bệnh viện, miệng hét to: "Phải cứu sống hai người bọn họ, nếu không tôi sẽ phá bệnh viện này!"
Lục Duệ không hề mất hết lý trí, tim hắn lúc này tuy rằng đã đau tới không thở nổi, nhưng trong đầu vẫn phân tích rất nhanh, Uông Tuyết Đình nếu đẩy kịp Lâm Nhược Lam rồi ôm mình, từ đó cho thấy đối phương khẳng định không phải nhằm vào cô ta, mà lái xe đó không hề dừng lại bỏ chạy ngay, rõ ràng cũng không phải là tai nạn giao thông bất ngờ.
Xem ra, là có người muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Bác Văn và Đường Tiếu dẫn một đám người chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Lục Duệ, Hoàng Bác Văn ngồi xổm trước mặt hắn, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, oán hận nói: "Vẫn hút Hồng Thiêu à? Nói cho cậu hay, có huynh đệ ở đây, cho dù là lật tung cả tỉnh H thì tôi cũng sẽ tiếp cậu chơi một hồi!"
Lục Duệ bình tĩnh nói: "Tra Giúp tôi, hắc bạch lưỡng đạo tra cả cho tôi, rốt cuộc là ai làm, tôi cần chứng cớ." Giọng nói của Lục Duệ không, thậm chí còn mang theo một tia bình tĩnh, nhưng Hoàng Bác Văn là từ trong ngữ khí của hắn nghe ra một hơi lạnh, hắn biết Lục Duệ lần này phẫn nộ thật rồi.
Chậm rãi đứng lên, Hoàng Bác Văn nói: "Yên tâm đi, lão tử bỏ năm trăm vạn ám hoa, lên trời xuống đất cũng giúp cậu tra ra."
Lâm Nhược Lam đi tới, đứng bên cạnh Hoàng Bác Văn, thản nhiên nói: "Tôi bỏ một trăm triệu, ai có thể tìm ra được kẻ đó thì tôi cho một trăm triệu!"
Đồng tử Hoàng Bác Văn co rút lại, hắn biết, hiện tại Lục Duệ và Lâm Nhược Lam giống như con nhím xù gai, hai người đã sắp mất lý trí, vỗ vỗ vai Lục Duệ, Hoàng Bác Văn nói khẽ: "Tôi và Đường Tiếu đi giải quyết, cậu bảo trọng."
Lục Duệ không nói gì, chỉ chậm rãi lấy ra vòng tay đã vỡ thành hai nửa mà Lâm Nhược Lam đưa cho mình, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt ve người yêu, dùng giọng nói vô hồn nói: "Nhược Lam, là anh hại cô ấy, đúng không? Nếu không phải vì anh thì cô ấy sao lại bị vậy? Nếu không ở đây thì sao lại xảy ra chuyện?"
Lâm Nhược Lam sắc mặt tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không còn, cô ta không nén được nước mắt, nhào vào lòng Lục Duệ gào khóc.
Chuyện hôm nay đã vượt quá sức chịu