Tình thế hiện tại của thành phố Thanh Giang có vẻ phức tạp, trên cuộc họp thường ủy có bốn cỗ thế lực, một do bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương cầm đầu, tử đảng của hắn tất nhiên là là chủ nhiệm văn phòng thị ủy trưởng phòng tổ chức Sở Kiếm, Hoàng Hiểu Dương sau khi nhậm chức bí thư thị ủy, đề bạt cán bộ cũng không nhiều, một động tác khá lớn duy nhất chính là đưa Sở Kiếm từ vị trí bí thư huyện ủy Tân Hóa lên, dù sao bí thư thị ủy quản nhân sự, trưởng phòng tổ chức nếu như không phải người của hắn thì công tác rất khó tiến hành.
Thứ hai, là phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều, La Xuân Kiều và Hoàng Hiểu Dương tuy rằng quan hệ không tồi, về phương hướng lớn hai người là cùng một trận doanh, nhưng ở trong công tác thực tế hai người vẫn có một điểm khác nhau, tâm phúc của La Xuân Kiều không nhiều lắm, chỉ có phó thị trưởng thường ủy Mã Xuân Hòa.
Mà vị phó thị trưởng Mã này cũng là từ vị trí bí thư thị ủy Song Sơn được đề bạt lên.
Cỗ thế lực thứ ba, chính là phái trung lập bản thổ do phó bí thư Vương Triển Bằng và bí thư Ủy ban chính pháp Hùng Hướng Huy cầm đầu, bọn họ chủ yếu là người địa phương thành phố Thanh Giang, thời gian làm thường ủy thị ủy khá dài, tư lịch sâu, nhưng là vì không có bối cảnh hoặc là lãnh đạo lúc trước đề bạt bọn họ đều đã lui về tuyến hai, mục tiêu của những người này cũng chỉ là làm ở vị trí hiện tại tới khi về hưu, đại đa số thời gian đều là ở thế trung lập.
Mà phái cuối cùng chính là phái hàng không do đại thị trưởng Tả Thiên Nhai và phó bí thư đảng uỷ Lục Duệ làm đại biểu, nhân viên chủ yếu thật ra cũng chính là Lục Duệ và hai, cộng với phó thị trưởng không phải là thường ủy - Trần Dương, dù sao lần này tỉnh ủy trong điều chỉnh cán bộ thành phố Thanh Giang chỉ có ba người bọn họ là từ tỉnh ủy trực tiếp phái tới.
TRong mấy phe này, Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều mặc dù có chút bất đồng, nhưng phương hướng lớn là nhất trí, cho nên thế lực lớn nhất, mà phái bản địa đại đa số đều là phái trung gian, coi như không tính, nhưng bọn họ chiếm vị trí có chút mấu chốt, cho nên cũng coi như một cỗ thế lực không nhỏ.
So sánh ra thì Lục Duệ và Tả Thiên Nhai ngược lại không có căn cơ nhất, dù sao thời gian ở Thanh Giang quá ngắn, ngay cả người để dùng cũng không có.
Trên đường tới sân bay, Lục Duệ nhận được điện thoại của Vương Triển Bằng, hiện tại quan hệ của hai người có thể nói vô cùng thân thiết, đặc biệt là lần này Vương Triển Bằng tới tỉnh thành chạy hạng mục cho thính giao thông, Lục Duệ tự mình gọi điện thoại cho thính trưởng thính giao thông Cao Nghĩa, nhờ hắn giúp.
Kết quả Vương Triển Bằng vừa đến tỉnh lý, thính trưởng thính giao thông tự mình nghe hắn báo cáo hạng mục, phó thính trưởng thường vụ Thành Hựu Đạo có mặt trong toàn bộ quá trình, điều này khiến cho Vương Triển Bằng đối với quan hệ của Lục Duệ ở tỉnh thành có một loại nhận thức sâu hơn.
Quan trọng hơn, Lục Duệ gọi điện thoại cho Dương Quân, nội dung rất đơn giản, giới thiệu Vương Triển Bằng cho hắn.
Dương Quân là ai? Đó là trưởng phòng tân nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy, tâm phúc số một của Hàn Định Bang lưu lại Thanh Giang, Lục Duệ bảo Vương Triển Bằng đi gặp Dương Quân, dụng ý rất đơn giản, tất nhiên là muốn đưa hắn vào trong trận doanh của mình.
Vương Triển Bằng không phải kẻ ngốc, Lục Duệ với một cú điện thoại có thể an bài cho mình gặp mặt trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, vậy sau lưng hắn rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng, đây là điều dễ thấy.
Càng khiến Vương Triển Bằng rất ngạc nhiên là, Lục Duệ thân là con rể của Lâm gia, không ngờ quan hệ với lãnh đạo cao cấp của đoàn hệ không tồi, thế chẳng phải có nghĩa là, năng lượng của hắn có thể trải dài ra cả hai đại phe phái sao?
Đạo lý An bài Vương Triển Bằng đi gặp Dương Quân chứ không phải là Trần Bân rất đơn giản, Trần Bân là người của Lâm gia, mà Lục Duệ không muốn trở thành phụ thuộc của Lâm hệ, hắn thủy chung nhớ kỹ câu nói kia của lão gia tử, bè lũ xu nịnh, không đáng theo chân một đám người chỉ mưu cầu lợi ích cho tập thể nhỏ của mình.
So sánh với thế lực của những gia tộc này, ít nhất đoàn hệ cũng coi như vì nước vì dân, Lục Duệ tất nhiên muốn giới thiệu Vương Triển Bằng cho Dương Quân.
Điện thoại của Vương Triển Bằng nội dung không nhiều lắm, chỉ đơn giản giới thiệu một chút tình huống hiện tại của thành phố Thanh Giang.
"Bí thư Lục, Mã Xuân Hòa cũng bị liên lụy rồi." Một câu của Vương Triển Bằng khiến Lục Duệ cau mày.
Mã Xuân Hòa là tài tướng phe La Xuân Kiều, cũng là thường ủy thị ủy Thanh Giang, nếu hắn liên lụy, vậy có nghĩa là toàn bộ vụ án không hề chỉ giới hạn ở thành phố Song Sơn.
"Sao lại thế? Hắn không phải đã đc điều chứ nhiều năm rồi sao?" Lục Duệ kinh ngạc hỏi.
Vương Triển Bằng cười khổ đáp: "Người này khi ở thành phố Song Sơn mông không sạch sẽ, khi đó hắn f bí thư thị ủy, Quan Phúc Cát là thị trưởng, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, làm không ít chuyện trái lương tâm, hiện tại Quan Phúc Cát ngã, lập tức khai hắn ra."
Lục Duệ gật đầu: "Tình huống ban lãnh đạo Thành phố Song Sơn thế nào?"
Vương Triển Bằng nói: "Trên cơ bản đều thối nát cả, Quan Phúc Cát ở thành phố Song Sơn làm mười hai năm, các phương diện đều có quan hệ của hắn, lần này lội ra không ít người, chỉ là cán bộ cấp xử của thành phố Song Sơn đã có hơn hai mươi người, thị trưởng, phó bí thư thị ủy, bí thư Ủy ban chính pháp hết thảy đều liên lụy, trừ một phó thị trưởng vừa phái đi không có vấn đề ra, toàn bộ ban lãnh đạo chính phủ Song Sơn đều có liên quan tới vụ án tham ô của Quan Phúc Cát, khoản giúp đỡ người nghèo của thành phố Song Sơn gần bốn năm bị những người này kết bè kết đảng chia nhau hết."
Sắc mặt lập tức trầm xuống, Lục Duệ trầm giọng nói: "Lãnh đạo Thị lý có liên quan không?" Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chuyện lớn như vậy, thành phố Song Sơn không thể giấu được, trừ phi thị lý gắn bó một mạch với họ, chỉ có như vậy mới có thể giấu được mọi người.
Vương Triển Bằng chậm rãi nói: "Không rõ lắm, chúng tôi chúng tôi cho rằng vụ án