Vốn vào núi không hề vất vả như vậy, dựa theo lời của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, có thể gọi người thông tri cho cán bộ xã Vượng Tài, để bọn họ tìm một số quần chúng, làm thành ghế dựa khiêng người vào, những năm qua nếu có lãnh đạo đến thị sát, bọn họ chính là làm như vậy.
Có điều đề nghị này chưa nói ra hết, mới chỉ nói tìm người khiêng các lãnh đạo vào núi thì đã bị một ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm của Lục Duệ làm cho nghẹn lại.
Chỉ một câu thản nhiên của Lục Duệ khiến cho tất cả lãnh đạo huyện Đông Lâm mặt đỏ tai hồng.
Lúc ấy Lục Duệ nhìn dãy núi xa xa, nhìn nhà cửa như ẩn như hiện trong Sùng Sơn trùng điệp, thản nhiên nói: "chúng ta là công bộc, là nhân viên phục vụ của người dân, không phải ông chủ tác uy tác phúc cưỡi trên đầu người dân, có tay có chân lại bắt người ta khiêng, chẳng lẽ các anh có ai cần về nhà nghỉ ngơi?"
Tất cả mọi người ngậm miệng lại, bí thư huyện ủy Đông Lâm hận không thể một cước đá bay tên chủ nhiệm văn phòng huyện ủy kia, về nhà nghỉ ngơi? Phỏng chừng không cần đi làm lại nữa.
Ai chẳng biết vị bí thư Lục này nhìn thì hòa hòa khí khí, trên thực tế thủ đoạn lại cực độc, các lãnh đạo tiền nhiệm của hội quản ủy khu cao tân Thần Quang, bị một câu của hắn đuổi xuống đái, trừ những người bị song quy ra thì ngay cả một khoa viên cũng chẳng còn, lúc trước từ nơi nào đến thì hiện tại về lại nơi đó, thủ đoạn như vậy tuy rằng mọi người tiếng oán than dậy đất nhưng lại không một ai dám phản đối, bởi vì Lục Duệ chỉ nói một câu: "Thời gian Năm năm biến khu cao tân thành một cục diện rối rắm, một đám ngồi không ăn bám còn không biết xấu hổ nói điều kiện à?"
Lúc trước, sự mờ ám của vườn công nghiệp Thần Quang mọi người tất nhiên đều rất rõ ràng, từ trên xuống dưới vớt bao nhiêu lợi ích thì ai cũng biết, cho nên rất nhiều người cho dù trong lòng rất bất mãn, cũng chỉ có thể ở sau lưng mắng thầm Lục Duệ thủ đoạn độc ác, nhưng đành chịu không thể nói ra cái gì.
Một đoàn mấy chục người, không thông tri cho chính phủ xã và đảng uỷ xã Vượng Tài, Lý Giang Nam, Lục Duệ, và Trần Dương cầm đầu, một đám người thị ủy đi theo, cộng với một đám lãnh đạo của huyện ủy huyện chính phủ Đông Lâm, mấy chục người cứ như vậy đi bộ gần bốn tiếng đồng hồ mới đến trường tiểu học xã mà Lý Giang Nam nói.
Nói là tiểu học xã, trên thực tế thì tọa lạc bên trong một thôn, khốn cùng hẻo lánh đến cực điểm, bắt mắt nhất không phải nhà cửa mà là một lá quốc kỳ từ xa đã có thể nhìn thấy.
" Bộ trưởng Lý, anh từng tới nơi này chưa?" Lục Duệ lại hỏi.
Lý Giang Nam gật đầu: "Đó là một người khiến người ta rất khó quên, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta đang dạy học cho bọn trẻ trong thôn, anh ta là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm giáo sư ở đây mười lăm năm, tỉnh lý muốn tạo anh ta là điển hình, điều anh ta tới thị lý nhưng anh ta cự tuyệt."
Lục Duệ cười cười: "Còn có người như vậy à? Tôi cx muốn gặp để kiến thức."
Không ai chú ý tới, trong nháy mắt đi vào thôn này và nhìn thấy lá quốc kỳ, sắc mặt phó huyện trưởng thường vụ huyện Đông Lâm Tôn Trúc trở nên rất khó coi.
Một nghiên cứu sinh cam tâm hiến dâng mười lăm năm trong sơn thôn, Lục Duệ cảm thấy, một người như vậy rất đáng để mình gặp một lần.
Có điều đáng tiếc là, hắn sẽ không còn được gặp người này nữa.
Thôn Phúc Thắng, một thôn trang rất bình thường ở phương bắc Hoa Hạ, trong thôn chỉ có không đến một trăm hộ gia đình, đại bộ phận là cả đời không ra khỏi núi, thỉnh thoảng có ra ngoài thì cũng chỉ là ở trong thành phố làm những công tác vất vả mà thu nhập ít nhất, một chỗ như vậy, bần cùng lạc hậu đã trở thành một loại chuyện tập mãi thành quen trong cuộc sống của mọi người rồi.
sự bế tắc lâu dài khiến cho người sống ở đây cũng chẳng cho khát vọng mãnh liệt đối với tri thức, chỉ có người đi làm thuê ở bên ngoài có một chút kiến thức mới nghĩ để con cái mình đọc sách, mong về sau khi làm việc với người ta thì đỡ bị lừa.
Cho tới khi người đọc sách kia tới, lão nhân trong thôn mắt thấy người đọc sách từ người trẻ tuổi phong nhã hào hoa biến thành người trung niên đầu bạc chưa già đã yếu, hắn ở đây mười tám năm, vợ cũng bởi vì sinh đứa con gái thứ hai bị khó sinh mà qua đời, trừ hai người con gái ra thì hắn vẫn hai bàn tay trắng.
Hắn đã chết, chết vì vất vả, người bị bệnh già trẻ toàn thôn liều mạng đặt hắn lên ván giường rồi khiêng tới bệnh viện, anh một đồng tôi một đồng góp viện phí cho hắn, các học sinh lại khóc lóc chạy bốn tiếng đường núi tới bệnh viện huyện thăm hắn, nhưng lại chỉ có thể phí công nhìn nam nhân tựa hồ vĩnh viễn có thể chống chọi với tất cả bị ốm đau tra tấn tới đau gập người.
Hắn được chôn ở đỉnh núi sau thôn, từ nơi này có thể nhìn thấy bộ dạng của trường học, các lão nhân trong thôn nói, hắn nếu như không đi dạy, thì thích một mình ngồi ở đó nhìn thành thị xa xa, hắn nói hy vọng có một ngày có thể dẫn các học sinh của mình tới trong thành thị một chuyến, bởi vì những đứa bé này chưa bao giờ được ra khỏi huyện lỵ, không biết gì về thế giới bên ngoài, bọn nó cần phải có mộng tưởng, bởi vì chỉ có người có mộng tưởng mới có tương lai phấn khích.
Hiện tại, trước mộ phần hắn có ba nam nhân đang đứng.
Lục Duệ, Lý Giang Nam, Trần Dương.
Trên bia mộ chỉ viết tên Trịnh Nho.
Trong thôn chưa bao giờ có nhiều lãnh đạo như vậy tới, khi đám người Lục Duệ tới cửa thôn thì bị người ta phát hiện, đợi cho bọn họ nói ra lý do tới, mới biết Trịnh Nho đã qua đời gần nửa năm, đoàn người kinh hãi ngay cả trường tiểu học cũng không vào, dưới sự chỉ dẫn của người