Thôn Phúc Thắng cũng không lớn, thuộc loại già trẻ ngồi trên giường đất có thể kể ra hết trong thôn có bao nhiêu người, người trong núi thật thà, tuy rằng Lục Duệ không cho lão thôn trưởng chuẩn bị thức ăn, nhưng ông ta vẫn từ trong nhà lấy ra một ít thổ sản vùng núi, bảo vợ chuẩn bị cho mấy vị lãnh đạo.
Lục Duệ nhìn những thứ rõ ràng là chỉ ăn trong ngày tết này, nghĩ một lát rồi nói với trưởng thôn: "Lão trưởng thôn, ông thấy thế này được không, ông đi thu thập thổ sản vùng núi trong thôn tới đây, cái gì gà rừng, hươu bào đều được, gọi mấy người biết làm cơm, bảo các đại nương giúp đỡ nấu cho các đồng chí chúng tôi ăn."
Nói xong, quay đầu nói với Lý Giang: "Lấy ít tiền trong túi tôi."
Lý Giang sửng sốt, lập tức đưa túi của Lục Duệ tới.
Bởi vì phải ra ngoài, Lục Duệ vẫn chuẩn bị một ít tiền mặt, đây là thói quen của hắn.
Mở túi da, Lục Duệ lấy ra một sấp tiền mặt, cũng không buồn đếm mà trực tiếp đưa cho lão trưởng thôn đang có chút sững sờ: "Lão trưởng thôn, những thứ này xem như là tôi mua."
Lão trưởng thôn lập tức ngây ra, nhiều năm như vậy lần đầu nghe nói lãnh đạo đến thị sát ăn cơm còn phải trả tiền, lãnh đạo xã ai chẳng lần nào tới đây cũng tọng cho đẫy mồm rồi mới đi, không ngờ vị đại lãnh đạo thị lý này còn tự lấy tiền túi ra mời khách.
ông ta cũng không dám nhận tiền của Lục Duệ, liên tục lắc đầu xua tay nói: "Không được, không được, ngài là đại lãnh đạo, sao có thể lấy tiền của ngài."
Lục Duệ cười cười: "Lãnh đạo cũng là người, làm gì mà không phải trả tiền, nói thật với ông, nhà tôi cũng ở nông thôn, biết chỗ khó xử của nông dân, ngài đừng khách khí, nhận lấy đi, bằng không tôi sẽ không ăn đồ của ngài đâu."
Lý Giang Nam Ở bên cạnh đánh mắt ra hiệu cho Cao Nhất Bang, huyện trưởng huyện chính phủ Đông Lâm, Cao Nhất Bang hiểu ý vội vàng mở miệng: "Lão trưởng thôn, ngài hãy thu lấy đi, bí thư Lục nói không sai, ông nếu không nhận thì chúng tôi sẽ ngại lắm."
Nghe thấy huyện trưởng đều nói như vậy, lão nhân mới có chút sợ hãi nhận lấy xấp tiền Lục Duệ đưa, có điều cầm xấp tiề khoảng một vạn này, ông ta vẫn có chút bất an: "Không đáng nhiều như vậy, lấy mấy trăm đồng của ngài là được rồi."
Lục Duệ trong lòng đau xót, bình tĩnh nói: "Ông xem mà phân phối, cho mỗi mỗi trong thôn một chút, rồi theo số lượng hàng xuất sơn mà cấp, nếu còn thừa thì mua quần áo cho bọn trẻ trong thôn." Nghĩ một lát hắn hỏi: "Tiểu học Trong thôn là cấp lớn nhất phụ cận à?"
Lão trưởng thôn gật đầu: "Quê thì lấy đây ra tiền làm trường, trẻ con ở sáu thôn quanh đây đều học ở chỗ chúng tôi, trong núi ít người, đọc sách cũng không nhiều."
Cau mày, Lý Giang Nam hình như nhớ tới gì đó, ngắt lời hỏi: "Sau khi Trịnh lão sư qua đời, tiểu học trong thôn do ai dạy?"
Biến sắc, lão trưởng thôn thở dài.
Lục Duệ phất phất tay, nói với đám người Lý Giang: "Các anh đi giúp nấu cơm đi, chúng tôi tâm sự với lão trưởng thôn." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Cao Nhất Bang, thản nhiên nói: "Huyện trưởng Cao cũng ở lại, nghe thử xem là có chuyện gì."
Trong phòng chỉ còn lại ba người Lục Duệ và Lý Giang Nam, Trần Dương cộng với Cao Nhất Bang đang lo sợ bất an, lão trưởng thôn lấy thuốc lá, hít một hơi rồi giận dữ nói: "Trịnh lão sư mất oan quá, là do đều tại đại nữu nhi trong thôn chúng tôi."
Một câu không đầu không đuôi này khiến đám người Lục Duệ sửng sốt, Trần Dương mở miệng hỏi: "Đại nữu nhi là ai?"
Lão trưởng thôn nói: "Đại nữu nhi là con gái lớn của Trịnh lão sư, vốn đang thi đại học ở trong thành phố, đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, về sau tới tuổi đọc sách thì được mẹ của Trịnh lão sư đón đi, sau khi Trịnh lão sư đi rồi, bà ấy cũng bởi vì thương tâm mà qua đời, chỉ còn lại đại nữu nhi một mình nuôi em gái, đứa nhỏ này thấy tiểu học trong thôn không có giáo viên, liền không thi đại học nữa, dẫn em gái tới thôn, hiện tại tiểu học phải dựa vào một mình cô ta chống đỡ."
Tất cả mọi người trầm mặc, cha qua đời, bà nội nhắm mắt xuôi tay, đối với một thiếu nữ hoa quý đang một cái chuẩn bị thi vào đại học là một loại đả kích nghiêm trọng cỡ nào? Lục Duệ không dám tưởng tượng, hắn thậm chí hoài nghi nếu như là mình thì mình có thể sụp đổ hay không.
"Lão gia tử, ngài nói Trịnh lão sư chết oan uổng là sao?"
Nhớ ra lời nói ban đầu của lão trưởng thôn, Lục Duệ nhướng mày, chậm rãi mở miệng hỏi, trực giác nói với hắn, trong đây còn có gì đó.
Sắc mặt Cao Nhất Bang hơi biến đổi, nhưng ngại có lãnh đạo lãnh đạo ở đây nên không tiện nói gì.
Lão trưởng thôn cười khổ bất đắc dĩ nói: "Trịnh lão sư không phải lão sư chính thức, trong huyện trước giờ chưa giải quyết vấn đề đãi ngộ cho hắn, thủy chung đều là giáo sư tư nhân, khi nằm viện, trưởng xã của chúng tôi tự mình đi tìm cục giáo dục huyện, xem có thể giúp chi trả một bộ phận tiền thuốc men hay không, kết quả cục trưởng cục giáo dcuj nói, trong huyện có quy định, giáo sư tư nhân không được trợ cấp.
Chúng tôi lại đi tìm phó huyện trưởng, kết quả phó huyện trưởng kia nói Trịnh lão sư là người tình nguyện, loại chuyện này huyện lý không lo.
Quê nghèo, trưởng xã bỏ tiền lương một năm của mình, lại cho thêm cả tiền kết hôn của con trai, vẫn không đủ, cuối cùng chúng ta đành trơ mắt nhìn Trịnh lão sư đau đớn mà chết."
Vừa nói ông ta vừa khóc: "một người tốt như Trịnh lão sư, sao lại không được báo đáp? Bí thư Lục, ngài là đại lãnh đạo, ngài nói xem, quốc gia không phải nói lão sư là công trình sư sao? Vì sao huyện lý mặc kệ Trịnh lão sư, trụ sở của cục giáo dục huyện nghe nói khi sửa tốn cả vài trăm vạn, vì sao không thể lấy ra một chút để cứu người? Viện trưởng bệnh viện huyện tâm cũng rắn thật, một đám hán tử chúng tôi quỳ xuống cầu xin hắn, kết quả người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói không có