"Bí thư Lục, ý của anh là muốn xử trí Chu Học Lâm à?" La Xuân Kiều cầm chén trà trước mặt lê, miễn cưỡng áp chế xung động muốn chửi đổng của mình, mỉm cười nói với Lục Duệ.
Lục Duệ hơi một chút một chút rồi chậm rãi nói: "Chuyện Khu khai phá Tứ Hải, có còn đang tiến hành không?"
La Xuân Kiều ngớ người, khẽ cắn môi rồi gật đầu nói: "đang xử lý, tin rằng hôm nay hoặc là ngày mai sẽ có kết quả."
Lục Duệ cười ha ha: "Như vậy thì tôi thấy Chu Học Lâm cũng nhanh thôi, nói rõ ra vấn đề, tin rằng cơ quan công an sẽ làm ra phán đoán chính xác." Ý tứ chính là rất rõ ràng, La Xuân Kiều gật đầu: "Vậy phiền bí thư Lục giúp tôi vấn an nữ hài tử bị kinh sợ."
Trong mắt chợt lóe hàn quang, Lục Duệ tất nhiên minh bạch ý tứ uy hiếp trong lời nói của La Xuân Kiều, hắn thản nhiên nhìn thoáng qua La Xuân Kiều, không mặn không nhạt nói: "Vậy cám ơn thị trưởng La đã quan tâm, có điều cô cũng cần phải về chuyển cáo với phó tổng Trương một chút, lần này là gặp phải tôi đấy, chứ nếu như là vợ tôi thì không chừng sẽ còn to chuyện nữa, dưỡng nhà chúng tôi, không phải ai cũng có thể khi dễ đâu."
La Xuân Kiều ngẩn ra, lập tức minh bạch, nghĩ đến, Lục Duệ từng trên cuộc họp thường ủy nói qua hai con gái của giáo sư nông thôn huyện Đông Lâm đều bị được hắn và vợ hắn thu dưỡng, không khỏi đỏ mặt vì lời nói tức giận vừa rồi, đứng lên cười nói: "Nếu như vậy, tôi cáo từ trước, bí thư Lục làm việc đi."
Lục Duệ gật đầu, tiễn La Xuân Kiều ra cửa.
"Bí thư Lục, nghe nói anh đã bắt phó tổng của công ty xây dựng Yến Bắc." Vừa trở lại văn phòng mình, Lục Duệ liền nhận được điện thoại của trưởng ban tuyên truyền trưởng ban tuyên truyền Lý Giang Nam.
Lục Duệ cười cười: "Tin tức truyền rất nhanh."
"Đúng vậy." Lục Duệ gật đầu nói: "Có một số người e là đứng ngồi không yên."
"Sao? Chuẩn bị đánh lão hổ à?" Lý Giang Nam cười hỏi.
Lục Duệ lắc đầu: "Gỡ cá răng nanh của nó rồi nhìn tình huống xong tính.
Đúng rồi, phiền trưởng ban Lý phái người theo vào chuyện di dời khu khai phá Tứ Hải, bộ môn tuyên truyền chúng ta không chỉ phải có hoằng dương chi khí, mà cũng phải thích hợp chú ý tới dân sinh."
Lý Giang Nam cũng bật cười: "Đúng vậy, tôi thấy đài truyền hình thành phố có thể liên hợp với tòa soạn báo liên hợp cử hành đưa tin chuyên đề dân tình dân sinh, toàn phương vị đưa tin dân tình dân sinh thành phố Thanh Giang chúng ta, để tiếng nói của cơ sở sẽ được mọi người nghe thấy, bí thư Lục thấy sao?"
Lục Duệ gật đầu nói: "Tôi đồng ý, đó là một ý tưởng rất tốt."
La Xuân Kiều rời khỏi văn phòng Lục Duệ, sắc mặt cũng rất là khó coi, vừa rồi trong văn phòng nói chuyện với Lục Duệ, khiến trong lòng cô ta, trong lòng cô ta dần dần dâng lên một tia lo lắng, đã nghĩ tới tìm Hoàng Hiểu Dương nói chuyện, xe có phải nên chuẩn bị một chút hay không, vạn nhất Lục Duệ thực sự muốn động thủ với tập đoàn Yến Bắc, bên mình cũng có một biện pháp ứng đối, để tránh tới lúc đó lại luống cuống tay chân.
Vừa nghĩ phải tới tìm Hoàng Hiểu Dương câu thông, trong lòng La Xuân Kiều có chút không được tự nhiên.
Hoặc là nói, mỗi một lần La Xuân Kiều đi tìm Hoàng Hiểu Dương, đều là tới lúc vạn bất đắc dĩ, nếu như có thể không đi thì cô ta sẽ tận lực không đi, chỗ vi diệu trong đấy không ít, trừ Hoàng Hiểu Dương này tính cách thuộc loại chuyên quyền độc đoán, bảo thủ ra, thì còn bởi vì vấn đề cấp bậc của hai người.
Tuy rằng đều cùng một phe phái, thậm chí La Xuân Kiều còn là em ruột của bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc, nhưng Hoàng Hiểu Dương lại là bí thư thị ủy, cấp bậc so với La Xuân Kiều thì cao hơn rất nhiều, cho dù là trên mặt mũi vẫn phải khách khí, nhưng quyền lực giữa bí thư thị ủy và phó thị trưởng phó thị trưởng chênh lệch tất nhiên không phải chỉ một chút, có một tầng phân chia quyền lực như vậy, Hoàng Hiểu Dương khi đối mặt với La Xuân Kiều, tất nhiên sẽ bày ra tư thế cao cao tại thượng, giống như tất cả mọi chuyện phải nghe theo hắn, điều này khiến cho La Xuân Kiều tâm cao khí ngạo rất là khó chịu, phải biết rằng, cô ta cũng là người có bản sự, cho dù là có quan hệ của anh trai La Xuân Hạc, mình cũng là dựa vào bản sự mới làm được tới vị trí phó thị trưởng thường vụ, hiện tại lại phải ở trước mặt Hoàng Hiểu Dương bị lãnh đạo, trong lòng tất nhiên là khó chịu.
Nhưng đành chịu thôi, ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại là tàn khốc, bất kỳ đâu, quyền uy của người đứng đầu đảng chính, nhất là người đứng đầu đảng uỷ là không được phép khiêu khích, cho dù có La Xuân Hạc làm hậu trường, La Xuân Kiều ở trước mặt Hoàng Hiểu Dương vẫn không có cách nào bảo trì sự cường thế.
Đây là chỗ tốt của người đứng đầu, nếu không có tính quyền uy này, tất nhiên mọi người chẳng ai muốn làm người đứng đầu.
Hoàng Hiểu Dương gọi La Xuân Kiều là thị trưởng La, mà La Xuân Kiều thì gọi hắn là bí thư Hoàng, hai người không hề có loại anh gọi tôi đồng chí, tôi mỉm cười thân mật với anh như trên báo đài, làm quan cũng không phải làm bối bôi sơn, không nên quan hệ thân mật như vậy, trong quan trường chế độ cấp bậc sâm nghiêm, có đôi khi thậm chí so với xã hội cổ đại càng làm cho người ta lạnh lòng hơn.
La Xuân Kiều đang nghĩ nên câu thông với Hoàng Hiểu Dương như thế nào thì Trương Bảo Lâm gọi điện thoại tới, khi nhìn thấy số điện thoại, sắc La Xuân Kiều lập tức âm trầm, đi tới một chỗ vắng, ấn nút nghe: "Có việc gì à?"
Giọng nói của Trương Bảo Lâm có chút lo lắng: "Nghe nói Chu lão tứ bị bắt?"
La Xuân Kiều gật đầu: "Tôi mới từ chỗ Lục Duệ về, hắn đã đồng ý thả người, có điều chuyện khu khai phá Tứ Hải anh phải giải quyết nhanh một