Đứng dưới lầu suy nghĩ một lát, La Xuân Kiều vẫn quyết định đi tìm Hoàng Hiểu Dương, dù sao chuyện này nếu như có sự cố, chẳng khác nào La hệ đang sống yên ở thành phố Thanh Giang lại gặp vấn đề, tập đoàn Yến Bắc đối với phe La Xuân Hạc rất quan trọng, La Xuân Kiều tin Hoàng Hiểu Dương so với mình thì phải rõ ràng hơn.
Văn phòng của Hoàng Hiểu Dương ở lầu trên văn phòng của Lục Duệ, vốn La Xuân Kiều rời khỏi văn phòng của Lục Duệ thì có thể tới đây báo cáo công tác, nhưng cô ta lại sợ Lục Duệ cảm thấy mình sau khi tới tìm hắn lại tới tìm Hoàng Hiểu Dương, có phải đang mang tâm tư gì hay không, đành phải trước tiên rời khỏi văn phòng Lục Duệ xuống lầu, rồi sau đó quay lại.
Trên thực tế, La Xuân Kiều cũng không thích giao tiếp với Hoàng Hiểu Dương, loại cảm giác này giống như hai người tuy rằng ngủ chung một giường, nhưng ai mang tâm tư nấy, La Xuân Kiều tuy rằng là cùng một phe với Hoàng Hiểu Dương, nhưng hai người giống như luôn có một vách chắn ở giữa, giữ khoảng cách với nhau rất xa.
Bất kể là Hoàng Hiểu Dương hay là La Xuân Kiều đều hiểu rõ, loại ngăn cách này cũng không chỉ là vì vấn đề tính cách của hai người, mà còn là dục vọng muốn nắm giữ quyền lực tạo thành.
Hoàng Hiểu Dương thuộc loại người lãnh đạo khai thác tiến thủ, người hợp tác với hắn, không chỉ có phải biết chịu sự chỉ huy của hắn, còn phải biết ẩn nhẫn vì toàn cục, bởi vì rất nhiều lúc Hoàng Hiểu Dương nghe không vào ý kiến của người khác, cho dù là đối mặt với La Xuân Kiều, đôi khi cũng vậy.
Nếu như không phải La Xuân Kiều nể mặt hắn là tâm phúc anh trai cô ta một tay đề bạt thì hai người chỉ sợ đã sớm không nhìn mặt nhau rồi.
Văn phòng của Lục Duệ và Hoàng Hiểu Dương chỉ cách một tầng, nhưng tâm tình của La Xuân Kiều thì lại cách biệt không chỉ một tầng, cô ta vốn rất nắm chắc trở thành người đứng đầu chính phủ, nhưng cuối cùng lại biết hy vọng không lớn.
"Bí thư Hoàng, tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài."
La Xuân Kiều đẩy cửa đi vào văn phòng của Hoàng Hiểu Dương, nói với Hoàng Hiểu Dương.
Hoàng Hiểu Dương gật đầu, vươn tay chỉ chỉ vào sô pha, lại tiếp tục cúi đầu đọc giấy tờ, nửa ngày sau mới ngẩng đầu nói: "Có chuyện gì thế?"
La Xuân Kiều ngồitrên sô pha, cười khổ nói: "Là như vầy, bí thư Lục ngày hôm qua gọi người bắt phó tổng công ty xây dựng Yến Bắc của tập đoàn Yến Bắc."
Hoàng Hiểu Dương hơi sửng sốt, buông mặt trong tay, đứng dậy ngồi xuống sô pha, kinh ngạc hỏi: "Là sao? Cô nói cụ thể đi."
La Xuân Kiều gật đầu: "Là như vầy, ngày hôm qua ở trung tâm thương mại HÒa Bình." Cô ta kể lại nguyên nhân toàn bộ sự việc, không hề giấu nguyên nhân Lục Duệ xung đột với Chu lão tứ thì Trương Bảo Nghĩa cầu tình bị cự tuyệt, thậm chí ngay cả chuyện mình đi tìm Lục Duệ cầu tình cũng nói với Hoàng Hiểu Dương.
Nghe xong, sắc mặt Hoàng Hiểu Dương dần dần trở nên nghiêm túc, trong hai mắt không ngừng lóe ra hào quang, không biết đang nghĩ gì.
Trầm mặc một lúc, La Xuân Kiều và Hoàng Hiểu Dương đều không nói gì, La Xuân Kiều là không biết nói gì, còn Hoàng Hiểu Dương thì đang cẩn thận suy nghĩ.
" Chuyện Khu khai phá Tứ Hải, nhất định phải áp chế." Hoàng Hiểu Dương nghiêm mặt nói với La Xuân Kiều: "Về phần Chu lão tứ kia, tôi thấy nên để hắn chịu giáo huấn."
Không ngờ hắn lại có thái độ như vậy, La Xuân Kiều lại không thể trực tiếp nói ra việc đó với Hoàng Hiểu Dương, chỉ có thể cắn răng: "Bí thư Hoàng, sợ là sợ chúng ta cứ lui mãi, bí thư Lục sẽ không chịu để yên."
Hơi sửng sốt, Hoàng Hiểu Dương nhìn La Xuân Kiều nói: "Ý của cô là Lục Duệ có thể muốn động tới tập đoàn Yến Bắc?"
La Xuân Kiều gật đầu: "Cái này cũng khó nói, vấn đề là quan hệ của tập đoàn Yến Bắc quá trọng đại.
Vạn nhất.."
Cô ta không nói hết, nhưng La Xuân Kiều tin Hoàng Hiểu Dương đã minh bạch ý tứ của mình.
Hoàng Hiểu Dương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói với La Xuân Kiều: "Cô đi về trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý."
La Xuân Kiều gật đầu: "Được, bí thư Hoàng, tôi cáo từ."
Nhìn theo La Xuân Kiều rời khỏi văn phòng mình, sắc mặt Hoàng Hiểu Dương hiện lên vẻ âm hiểm, xem ra chuyện này thực sự có chút khó giải quyết.
Khác với La Xuân Kiều nghĩ, Hoàng Hiểu Dương lúc này đã biết một số việc của tỉnh lý, theo hắn, lần này bên bí thư La xem như hữu kinh vô hiểm độ qua.
Nhưng vấn đề là hiện tại cục diện của thành phố Thanh Giang đã không còn như trước, mình dần dần mất quyền khống chế trên cuộc họp thường ủy, Lục Duệ và Tả Thiên Nhai đều tự đoàn kết một nhóm người, hiện tại đã hình thành tư thế ngang hàng với mình.
Đối với Hoàng Hiểu Dương mà nói, phó bí thư thị ủy Lục Duệ chỉ là thứ yếu, dù sao chỉ là chỉ là phó bí thư, muốn nhảy lên trên đầu mình thì chỉ sợ phải đợi mấy năm nữa, nhưng thị trưởng Tả Thiên Nhai này quật khởi cường thế, lại khiến trong lòng Hoàng Hiểu Dương dâng lên một tia cảnh giác, dù sao thị trưởng nếu như muốn đi lên nữa, cũng chỉ có thể giẫm lên bí thư thị ủy hắn.
Vốn Hoàng Hiểu Dương là định mượn sức Lục Duệ để đối kháng với Tả Thiên Nhai, có điều hiện tại xem ra, sách lược này cần thay đổi một chút.
Nghĩ một lát, Hoàng Hiểu Dương chậm rãi cầm điện thoại trên bàn lên: "Thị trưởng Tả à? Tôi là Hoàng Hiểu Dương đây, có chuyện này muốn thương lượng một chút."
Lục Duệ tất nhiên không biết việc này, nếu đã chuẩn bị lấy tập đoàn Yến Bắc ra khai đao, Lục Duệ cũng đã có giác ngộ phải khiêu chiến trực tiếp.
"Bí thư, vừa rồi văn phòng thị ủy thông tri, trưởng phòng Dương của phòng tổ chức tỉnh ủy sắp tới, lần này là đặc biệt đưa cán bộ của thị lý chúng ta thượng nhiệm."
Buổi sáng Ngày hôm sau, Lý Giang đi vào văn phòng Lục Duệ, nhỏ giọng nói với Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, mỉm cười: "Xem ra động tác của Lam gia rất nhanh." Mục đích trưởng phòng Dương đến rất đơn giản, trong điều tra thời gian thời gian trước, thị ủy Thanh Giang có hai thường ủy mất chức,