Cau mày, Lục Duệ rất không hiểu Lam Hiểu Âu giới thiệu mấy người này cho mình làm gì, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.
Một đám người phân chủ khách ngồi xuống, Lục Duệ cầm một chén rượu lên uống một ngụm cười nói: "Hôm nay mọi người sao lại tề tụ ở đây vậy?"
Trình Dã cười cười: "Tụ ở đây tất nhiên là có việc, bí thư Lục, xin nói một cách không khách khí, thành phố Thanh Giang hiện tại có phải gặp phiền toái hay không?"
Lục Duệ ngây ra một thoáng, sắc mặt hơi thay đổi: "Lời này của Trình công tử tôi có chút không minh bạch.
"
Trình Dã cười nói: "Người sáng mắt không nói ám thoại, bí thư Lục cũng biết lão nhân nhà tôi làm gì, chuyện khu đất khu cao tân thành phố Thanh Giang hiện tại đã truyền khắp nơi, hôm nay nhờ chị Lam mời bí thư Lục tới, chủ yếu là mấy người chúng tôi muốn thương lượng với anh chuyện này.
"
Mắt Lục Duệ hơi híp lại, nhìn về phía Lam Hiểu Âu ở bên cạnh, liền nhìn thấy Lam Hiểu Âu mỉm cười: "Hôm nay đều là người một nhà, sau khi anh tôi nói với tôi chuyện này, tôi biết anh khẳng định là có chủ ý quỷ quái gì đó.
"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ nhìn về phía Trình Dã: "Các anh xác định có thể đấu được với tập đoàn Phong Hoa?"
Cười cười, Trình Dã chỉ chỉ mấy người chung quanh mình, mở miệng nói: "Mấy người Chúng tôi, lão gia tử trong nhà tuy rằng không được xem như là đỉnh điểm, nhưng cũng đều là người nắm giữ quyền lực cực lớn, nếu như lão gia tử của Lâm gia và Hoàng gia đều còn ở trên đài, chúng tôi tất nhiên là sẽ phải cân nhắc xem có nên làm như vậy không, có điều nếu vị kia của Lâm gia xuống rồi, vậy cũng chẳng khác gì mọi người, cho nên anh không cần lo lắng vấn đề của chúng tôi.
Hơn nữa! " Dừng một chút, Trình Dã tiếp tục nói: "Tôi nghĩ loại việc nhỏ trong thương nghiệp này, chắc sẽ không khiến các lão gia tử xé rách da mặt, anh nói sao, bí thư Lục?"
Lục Duệ không nói gì, một lúc sau thì nhẹ nhàng gật đầu: "Thành phố Thanh Giang Chúng tôi hiện tại đang tiến hành chiêu thương công nghệ cao, nếu như mấy vị có ý đầu tư vào thành phố Thanh Giang, làm thị ủy Thanh Giang thị ủy Thanh Giang, tôi đại biểu cho quần chúng và thị ủy thị chính phủ thành phố Thanh Giang hoan nghênh mọi người, về phần cụ thể đầu tư vào đâu, vậy thì phải xem ý của các vị, đối với lựa chọn của nhà đầu tư, thị chính phủ thị ủy Thanh Giang chúng tôi sẽ tôn trọng và đại lực ủng hộ.
"
Nói xong, Lục Duệ cầm chén rượu lên chạm với Trình Dã, thản nhiên cười nói: "Ông chủ Trình, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.
"
Trên mặt đám người Trình Dã cũng lộ ra nụ cười, cười ha ha nói: "Bí thư Lục yên tâm, mấy người chúng tôi lập tức sẽ tổ chức thành đoàn thể tới Tỉnh H khảo sát, chúng ta hợp tác vui vẻ.
"
Nhìn Lục Duệ chạm cốc với đám người Trình Dã, khóe miệng Lam Hiểu Âu nở nụ cười, cuối cùng cũng giúp được tên này một việc.
"Anh vì sao thống khoái hợp tác với đám Trình Dã vậy?"
Sau khi uống xong, mọi người ra chơi bowling, nhìn đám người Trình Dã chơi đùa, Lam Hiểu Âu ngồi bên cạnh Lục Duệ, thấp giọng hỏi.
Lục Duệ cười cười, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán: "Vì sao không đồng ý? Mồi câu của tôi đã ném ra rồi, có người cắn câu, nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này, tôi không có lý do gì cự tuyệt bọn họ cả.
"
Lam Hiểu Âu ngớ ra: "Anh thực sự xác định họ sẽ chơi cứng với Hoàng gia à?"
Lục Duệ lắc đầu, vươn một ngón tay ra cười nói: "Có một điểm, cô tham dự vào được, vậy chứng tỏ chuyện này cô khẳng định biết, tôi tin cô chắc sẽ không hại tôi, cho dù muốn hại tôi thì cũng sẽ lưu lại đường sống cho tôi.
"
Trong lòng ấm áp, Lam Hiểu Âu trước mặt Lục Duệ trước mặt, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng lên, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn vài phần.
Thật ra Lam Hiểu Âu suy nghĩ nhiều rồi, Lục Duệ sở dĩ đồng ý với đề nghị của đám người Trình Dã, một mặt là quả thực tín nhiệm Lam Hiểu Âu, ngoài ra, thì Lục Duệ rất rõ ràng cục diện hiện tại, đám người Trình Dã sở dĩ chủ động tìm tới cửa, chắc là bị mồi mà Lục Duệ tung ra hấp dẫn, nhìn thấy ý tứ muốn khai phá khối đất đó của thành phố Thanh Giang, tất nhiên là muốn tranh đoạt một phen với tập đoàn Phong Hoa.
Hơn nữa Lục Duệ hiểu rõ thân phận của những người này, những người này có thể liên hợp cùng một chỗ, khẳng định không phải ý tứ của bản thân, tất nhiên có sự ngầm đồng ý của gia tộc sau lưng, nói cách khác, những người gọi là các đại nhân vật này, thật ra cũng đỏ mắt với lợi nhuận mà khối đất đó của thành phố Thanh Giang có thể mang đến, Hoàng gia và Lâm gia liên thủ trong mắt những người nào đó là một tín hiệu, tín hiệu này đã thúc giục họ liên hợp với nhau, muốn tham dự vào.
Biết thời biết thế, đây mới là mục đích chân chính của Lục Duệ.
Hai người đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên mở ra, một đám nam nữ nối đuôi nhau bước vào.
Cau mày, Lục Duệ chậm rãi đứng lên, bởi vì đầu lĩnh của những người đó là Hoàng Bác Phong, mà đi theo phía sau hắn là đám người Lâm Thiên Bình, Lâm Thiên Bình có gặp mặt Lục Duệ một lần, ở nhà của Lâm gia, người này người này từ khi vào cửa thì mắt không rời khỏi Lam Hiểu Âu, Lục Duệ thì trực tiếp bị hắn bỏ qua.
"Ha ha, đây không phải là bí thư Lục sao, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước.
" Hoàng Bác Phong cười nói với Lục Duệ, mắt thì cố ý đảo qua trên người Lam Hiểu Âu: "Chẳng trách nghe nói bí thư Lục ngay cả việc công cũng không quản, thì ra là ở đây tiêu khiển với mỹ nữ.
"
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Lục Duệ thản nhiên nói: "Hoàng công tử năm đó từ biệt, không ngờ không có biến hóa gì, xem ra địa phương như nhà tù cũng khiến khiến Hoàng hoàng trưởng thành lên được.
"
Đối phương nếu không khách khí, Lục Duệ cũng không cần thiết phải cho hắn mặt mũi.
"Họ Lục, mày nói gì?" Một nam nhân trẻ tuổi đứng sau lưng Hoàng Bác Phong mở miệng quát.
Lục Duệ lạnh lùng cười, lườm người đó một cái: "Anh dựa vào gì mà hô to gọi nhỏ với