Trong một ghế lô đỉnh cấp ở chín tầng câu lạc bộ Trường An, Lục Duệ và Hoàng Bác Phong ngồi đối diện nhau, mà bên cạnh Hoàng Bác Phong là Lâm Thiên Bình vẻ mặt âm trầm.
Ngón tay Lục Duệ gõ nhẹ lên bàn, khiến cho người ta trong bất tri bất giác không ngờ có chút cảm giác trầm trọng.
"Ha ha, Hoàng Bác Phong anh tiến bộ không ít rồi, hiện tại đã học được chơi tâm lý chiến.
"
Chậm rãi mở miệng, Lục Duệ cười nói với Hoàng Bác Phong.
Hoàng Bác Phong biến sắc, nhìn Lục Duệ nói: "Bí thư Lục nói đùa, tôi cũng không có tâm địa gian giảo như anh, lúc nào cũng nghĩ đến tính kế người khác.
"
Nhún vai, Lục Duệ hoàn toàn không coi lời nói của hắn ra gì, thản nhiên nói: "Tôi không giống anh, có xuất thân tốt, trong nhà có bối cảnh hiển hách, thảo căn như chúng tôi, không chỉ có phải cố gắng đi vững mỗi một bước, còn phải cẩn thẩn sau lưng tùy thời tùy chỗ đều có khả năng xuất hiện ám tiễn bắn lén.
"
Nói xong, Lục Duệ nhìn thoáng qua Lâm Thiên Bình bởi vì lời nói của mình mà trở nên có chút chột dạ, thản nhiên nói: "Bởi vì anh không biết lúc nào, đám người cho rằng là người của mình sẽ bản đứng mình, bởi vì lợi ích của bọn họ.
Hoàng Bác Phong cười cười, vẻ mặt âm trầm lúc này không ngờ lộ ra một nụ cười: "Không ngờ, không ngờ anh có ý nghĩ như vậy, xem ra mấy năm nay, không chỉ là tôi thay đổi, anh cũng có biến hóa, ha ha, như vậy rất tốt, chỉ có đối thủ cường đại, tôi mới có hứng thú chơi tiếp với anh.
"
Lục Duệ cười cười, cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Nói đi, tìm tôi có gì muốn nói? Đừng có lấy những cái cớ vô dụng, anhvà tôi đều rất rõ ràng, chuyện hôm nay không nhắc tới, chỉ cần các anh muốn chiếm lấy khu đất đó của thành phố Thanh Giang, trừ phi tôi bị một tên ngu nào đó thế thân, nếu không căn bản không có cơ hội.
"
"Anh!"
Lâm Thiên Bình lập tức đứng lên, trừng mắt nóivới Lục Duệ: "Họ Lụcmà anh chửi ai đấy! Có tin tôi phế anh không!"
Lục Duệ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt như điện: "Lâm Thiên Bình, anh còn dám nói thêm một câu thì có tin tôi phế anh trước không? Đừng hoài nghi bản sự của tôi, động tới đại nhân vật của Lâm gia tôi tôi không có bản sự đó, nhưng đối phó với loại tiểu tốt như anh thì tôi vẫn có chút tự tin.
"
Lâm Thiên Bình cứng người, hắn từ hung quang trong ánh mắt của Lục Duệ nhìn ra được, Lục Duệ không phải đang nói đùa, nếu như mình còn mắng chửi hắn, người này nhất định sẽ đối phó mình, nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của Lục Duệ, Lâm Thiên Bình đành phải xoay người đi ra cửa, không dám nhìn thêm Lục Duệ một cái.
"Ha ha.
" Hoàng Bác Phong bỗng nhiên bật cười, nhìn Lục Duệ nói: "Mấy năm không gặp, tính tình của anh trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.
"
Lục Duệ mỉm cười: "Tôi vẫn luôn là người tính tình không tốt, bằng không, cũng sẽ không cũng sẽ không chịu khổ như vậy.
"
Hoàng Bác Phong bị những lời này khiến cho biến sắc: "Lời này của anh là có ý gì?"
Lục Duệ lắc đầu: "Không có ý gì cả, chỉ thấy anh càng lúc càng trẻ ra thì có chút cảm khái thôi.
Ha ha, tìm tôi có việc gì à?"
Hoàng Bác Phong nói: "Không có thì không thể nói chuyện à?"
Lục Duệ bật cười, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm: "Thôi, có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, anh và tôi đều rất rõ ràng, giữa chúng ta không có gì để bàn cả, tuy rằng con người của tôi không ngại cùng kẻ địch ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng tôi đối với loại người thích đâm sau lưng như anh thì trước giờ không thích.
"
Vẻ mặt vốn tươi cười của Hoàng Bác Phong lúc này dần dần trở nên âm trầm, tạm dừng một lúc rồi chậm rãi nói: "Người thông minh không nói lời thừa, tôi biết khu đất đó là khu cao tân thành phố Thanh Giang các anh chuẩn bị dùng để chiêu thương dẫn tư, tập đoàn Phong Hoa chúng tôi coi trọng hạng mục này, không biết có thể hợp tác với anh hay không?"
Khóe miệng Lục Duệ nhếch lên, nhìn chằm chằm Hoàng Bác Phong: "Vì sao cùng hợp tác với Lâm gia? Hoặc là nói, không đợi tôi bị Lâm Thiên Bình thay thế?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Duệ, Hoàng Bác Phong bỗng nhiên cười: "Anh nhìn như thế nào cũng không giống như là một con tốt bị Lâm gia vứt bỏ, nói thật, nếu như không phải lão gia tử trong nhà có lệnh, tôi thật sự muốn giết chết anh.
"
" Mệnh lệnh của Lão gia tử?" Lục Duệ hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoàng Bác Phong, lập tức nhớ tới lão tử của hắn chính là bộ trưởng bộ đường sắt đương nhiệm Hoàng Chí Viễn, nếu như mình nhớ không lầm thì chính là vị bộ trưởng đường sắt về sau bị khai trừ đảng, xem ra, vị này là muốn lôi kéo mình.
Trong lòng thầm bật cười, tin tức Lâm gia vứt bỏ mình truyền quả nhiên rất nhanh, hiện tại không ngờ có người đã tìm tới cửa.
"Phải không? Hoàng gia quả nhiên là thần thông quảng đại nhanh như vậy đã biết tin tức rồi.
" Lục Duệ chậm rãi nói.
Hoàng Bác Phong cười cười: "Nếu như anh nguyện ý rời khỏi vị trí phó bí thư thị ủy Thanh Giang, cha tôi nói, có thể cho anh vào bộ đường sắt, hoặc là tổng cục an giám.
"
Lục Duệ nhìn về phía Hoàng Bác Phong, thản nhiên nói: " Hướng đi của cá nhân tôi không quan trọng, chuyện này tổ chức sẽ định đoạt, có điều tôi rất hiếu kỳ, Lâm gia có biết Hoàng gia các anh làm như vậy hay không, hoặc là, Hoàng gia luôn luôn đều am hiểu chơi trò đâm sau lưng à?"
Sắc mặt Hoàng Bác Phong đỏ lên, hắn cũng không phải, kẻ ngốc tất nhiên có thể nghe được ý tứ châm chọc trong lời này của Lục Duệ, vốn cảm thấy vô cùng bất mãn với ý định mời chào Lục Duệ của cha, Hoàng Bác Phong lúc này lại không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát im lặng, giữa hai người không ngờ xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.
Bởi vì mọi người đều rất rõ ràng đừng nhìn ngoài mặt thì hai người hòa hòa khí khí, trên thực tế cho dù Lục Duệ đầu phục Hoàng gia, Hoàng Bác Phong sẽ không bỏ qua cho người đã tống hắn vào tù, mà Lục Duệ cũng sẽ không hợp tác với loại