Trong quan trường, không có đối thủ và kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, mặc dù quan hệ của Lục Duệ và Hoàng Hiểu Dương với Tả Thiên Nhai trước khi rời khỏi thành phố Thanh Giang tới kinh thành vô cùng hòa thuận, nhưng một khi liên quan tới tranh giành lợi ích, hai người tất nhiên sẽ sinh ra rạn nứt, nhất là hiện tại tỉnh ủy lại muốn gia tăng hai thường ủy thị ủy ở thành phố Thanh Giang, vậy thì hai người có ý đồ muốn nắm giữ quyền lên tiếng trên cuộc họp thường ủy thị ủy Thanh Giang đều cảm thấy nóng vội.
Lục Duệ đối với tâm tư này của Hoàng Hiểu Dương hiểu rất rõ, dứt khoát chủ động bày tỏ tốt với hắn, để Hoàng Hiểu Dương phái người tới khu cao tân tọa trấn, có điều Hoàng Hiểu Dương cũng vô cùng tỉnh táo, biết dưới tình trạng hiện giờ, trừ Lục Duệ ra, không ai có thể trấn trụ được cục diện khu cao tân, dứt khoát hào phóng để Lục Duệ về thành phố Thanh Giang xử lý chuyện khu cao tân.
Hơn nữa ý tứ của Lục Duệ rất rõ ràng, cảnh cáo Hoàng Hiểu Dương đừng ép mình quá, nếu thực sự muốn chọc giận mình thì cùng lắm mình hợp tác với Tả Thiên Nhai.
Hoàng Hiểu Dương tất nhiên có thể lĩnh ngộ được ý tứ ẩn chứa trong đây, cục diện chính trị của thành phố Thanh Giang sau đây khẳng định sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, chuyện tỉnh lý muốn điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang đã sớm không còn là bí mật, nếu như trên mấy hạng nhân sự nhân sự trọng đại mình có thể có được sự ủng hộ của Lục Duệ, vậy đối với Hoàng Hiểu Dương mà nói thì là một tin tức tốt.
Thân là bí thư thị ủy, nếu như muốn bảo trì tính quyền uy trên cuộc họp thường ủy, Hoàng Hiểu Dương nhất định phải chiếm được một ghế trong hai thường ủy thị ủy mới gia tăng, chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo trì được quyền uy của mình trên cuộc họp thường ủy, phải biết rằng bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Thanh Giang vừa điều nhiệm Hoàng Chiêm Sơn cũng không phải là người của Hoàng Hiểu Dương hắn, tuy rằng hai người năm trăm năm trước xem như là một nhà, nhưng trên thực tế vị bí thư Hoàng Chiêm Sơn này sau khi tới thành phố Thanh Giang, không hề tới báo cáo công tác với bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương, ngược lại đi lại rất gần với thị trưởng Tả Thiên Nhai.
Ủy ban chính pháp quan hệ đến tới duy trì đại cục được ổn định, quan hệ đến phát triển kinh tế ổn định, đây là một vị trí vô cùng quan trọng, Hoàng Hiểu Dương đối với điều này rất để ý.
Mà phó bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Thanh Giang, cục trưởng cục công an thành phố Mã Hướng Đông thì là người của Lục Duệ, chỉ cần có thể kéo gần quan hệ với Lục Duệ.
Như vậy có thể mượn dùng tay của Lục Duệ, khiến Mã Hướng Đông cản tay công tác của Hoàng Chiêm Sơn, dù sao chỉ cần tay Hoàng Chiêm Sơn không thể vươn vào hệ thống công an, thì sẽ không có uy hiếp quá lớn.
Quan trọng hơn là, trưởng phòng tổ chức Thị ủy Sở Kiếm là tâm phúc của Hoàng Hiểu Dương, nếu như trên vấn đề nhân sự bí thư thị ủy và phó bí thư chuyên trách có ý kiến nhất trí, như vậy cho dù là Tả Thiên Nhai ở chỗ khác chiếm được ưu thế, trên vấn đề nhân sự cũng chỉ có thể lùi bước.
Dù sao cho dù năng lực cá nhân của thị trưởng cường thịnh tới mấy, nếu như trên vấn đề nhân sự tính toán chi li quá mức, luôn sẽ lưu lại ấn tượng ác liệt cho lãnh đạo, phải biết rằng nhân sự đảng quần là một quy củ bất thành văn, lão quan trường như Tả Thiên Nhai tất nhiên là sẽ không tự chuốc lấy xui xẻo.
Cho nên, Lục Duệ hơi nhắn lời cho Hoàng Hiểu Dương, Hoàng Hiểu Dương lập tức nghe thấy nhã ý , lập tức yêu cầu để Lục Duệ về thành phố Thanh Giang chủ trì đại cục khu cao tân, Lục Duệ tất nhiên cũng biết thời biết thế đáp ứng ngay.
Sau khi Lục Duệ có được chỉ thị của Hoàng Hiểu Dương, ngựa không dừng vó chạy tới ban trú kinh thành phố Thanh Giang, dặn dò Lam Thiên Dã một chút, bảo hắn lưu ở kinh thành chờ tin tức.
Sau đó thì ngồi máy bay về thành phố Thanh Giang.
Sau khi Máy bay đáp xuống sân bay Tân Châu, Lục Duệ ngồi xe lửa, cuối cùng tới sáng ngày hôm sau thì về tới thành phố Thanh Giang.
" Chú...chú sao lại về." Lục Duệ vừa mới tiến vào cửa nhà thì một bóng hình nho nhỏ lao tới lúc lắc tay Lục Duệ.
Lục Duệ xoa đầu tiểu Thủy Tinh, cười nói: "Tiểu nha đầu, là nhớ chú hay là nhớ quà?"
Tiểu Thủy Tinh chớp chớp mắt, cười hì hì đáp: "Chú đã về rồi, chẳng lẽ lại không có quà?"
Lục Duệ mỉm cười vươn tay ôm lấy tiểu nha đầu, cánh tay trầm xuống: "Mập quá, phải giảm cân! Cẩn thận ăn nhiều thành heo, lớn lên không ai yêu đâu." Nhéo mũi Tiểu Thủy Tinh, Lục Duệ cười cười với Lý Giang đang ngồi trong phòng khách: "Thế nào, tất cả ở thị lý vẫn ổn chứ?"
Tiểu nha đầu nghe vậy thì tức giận: "Chị so với cháu thì già hơn, chị ấy mới lo không có ai yêu."
Lý Giang nhìn thấy hai người bọn họ cười đùa, nhún vai nói: "Còn thế nào được nữa, Chính phó đội trưởng không nhúc nhích được quyền đầu."
Nghe thấy lời nói của hắn, trong lòng Lục Duệ không khỏi trầm xuống, xem ra cục diện hỗn loạn của thành phố Thanh Giang đã tới mức nhất định.
Lúc này Trịnh Tú Nghiên từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Lục Duệ thì mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Chú, chú về rồi."
Lục Duệ cười ha ha: "Ừ, về rồi, không về thì không kịp tiễn cô tới trường."
Nói xong, thả tiểu Thủy Tinh xuống nhéo mặt nó nói: "Thủy tinh ngoan, đi chơi với chị đi, chú và chú Lý còn phải bàn việc."
Tiểu nha đầu gật đầu cao hứng, xách bọc quà Lục Duệ tặng cho nó đi theo chị.
Ngồi trên thượng, Lục Duệ cũng không khách khí với Lý Giang, lấy thuốc ra châm, nói: "Nói gnhe thử đi, hiện tại loạn tới trình độ nào rồi?"
Lý Giang cười khổ một chút, lại không tiếp lời Lục Duệ mà cười nói: "Lão đại, anh hút thuốc ít thôi, sau khi Tú Nghiên lên đại học, ở trong nhà chỉ còn anh và Thủy Tinh, anh không