Số trên máy hiển thị là của chủ nhiệm văn phòng thị ủy Trương Triêu Dương.
Mày hơi nhíu lại, Lục Duệ nói khẽ với Lý Giang: "Tin tức tôi trở về đã truyền ra ngoài rồi à?"
Lý Giang gật đầu: "Bí thư Hoàng ngày hôm qua đã truyền ra ngoài tin tức anh sẽ về."
Ừ một tiếng, Lục Duệ ấn nút nghe, vừa cười nói: "Chủ nhiệm Trương, tin tức của anh cũng linh thông quá, tôi vừa về nhà còn chưa uống được ngụm nước.
Anh có phải là lắp máy theo dõi trong nhà tôi không đấy?"
Bên kia Điện thoại truyền đến tiếng cười của chủ nhiệm văn phòng thị ủy Trương Triêu Dương: "Bí thư Lục nói đùa rồi, tôi gọi điện thoại cho ban trú kinh, bọn họ nói ngài hôm nay sẽ về Thanh Giang." Giải thích lý do, Trương Triêu Dương tiếp tục nói: "Là như vầy, bí thư hoàng thông tri mở cuộc họp thường ủy thị ủy, bất kỳ ai cũng không thể vắng họp, tôi cân nhắc thấu ngài nếu đã về thì thông tri trước cho ngài." Lục Duệ gật đầu: "Vậy cám ơn chủ nhiệm Trương, thời gian của cuộc họp thường ủy là vào lúc nào?"
Trương Triêu Dương nói: "Một giờ chiều."
Lục Duệ gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó chậm rãi dập máy, cầm chén trà trước mặt nhấp một ngụm, nhìn Lý Giang: "Thị lý gần đây có phải có thay đổi nhân sự hay không?"
Lý Giang nói: "Đúng vậy, tỉnh ủy mấy ngày hôm trước thông tri, bảo thành phố Thanh Giang chúng ta đề xuất hai nhân tuyển thường ủy thị ủy mới, nghe nói là thị trưởng Tả và bí thư Hoàng đã thương lượng rất nhiều lần, có điều thủy chung vẫn chưa đạt thành nhất trí."
Lục Duệ gật đầu, xem ra cuộc họp thường ủy buổi chiều chắc là Hoàng Hiểu Dương sẽ phản kích Tả Thiên Nhai, mình vừa trở lại thành phố Thanh Giang, Hoàng Hiểu Dương đã mở cuộc họp thường ủy, khẳng định là có quan hệ tới chuyện nhân sự, Hoàng Hiểu Dương này tính toán cũng hay nhỉ, một mặt Lục Duệ trong mắt người bình thường lúc này xem như từ kinh thành chật vật mà quay về, Lục Duệ không thể để công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang có tiến triển với tính đột phá, lúc này nhìn qua thì cần bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương này ủng hộ hắn để ổn định cục diện khu cao tân, dù sao từ tổng thể mà nói, trong chuyện lần này Lục Duệ có trách nhiệm, Hoàng Hiểu Dương hoàn toàn có thể mượn chuyện này để chèn ép Lục Duệ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Lục Duệ đối với Hoàng Hiểu Dương khẳng định có có kiêng kị rất sâu, không dám quá mức đắc tội hắn.
Lục Duệ rất rõ ràng Hoàng Hiểu Dương lựa chọn ra tay vào lúc này, tuyệt đối là tóm chuẩn tâm tư của mình.
Ngoài ra, lúc này đem vấn đề nhân sự ra giải quyết, chủ ý của Hoàng Hiểu Dương chỉ sợ là cuối cùng đầu mâu vẫn chỉ về phía thị trưởng Tả Thiên Nhai, bởi vì Lục Duệ nếu như hiện tại chỉ có thể lựa chọn nghiêng về phía Hoàng Hiểu Dương, như vậy hắn có thể trên cuộc họp thường ủy hình thành ưu thế tuyệt đối ưu thế tuyệt đối đối với Tả Thiên Nhai, một khi xuất hiện tình huống này, cục diện thành phố Thanh Giang trước khi tỉnh ủy điều chỉnh ban lãnh đạo thị ủy sẽ có một thay đổi rất lớn, đối với thị trưởng Tả Thiên Nhai mà nói, đây không phải là một chuyện tốt.
Tục ngữ nói gừng càng già càng cay, không thể không nói, tâm cơ này của Hoàng Hiểu Dương thật sự là khiến cho người ta không thể không bội phục, Lục Duệ thậm chí đoán được, đồng ý để mình từ kinh thành về thành phố Thanh Giang, có phải cũng là kết quả tính toán kỹ của Hoàng Hiểu Dương hay không?
Có điều Lục Duệ cũng không lo lắng, mặc kệ Hoàng Hiểu Dương giở trò gì, từ trong miệng Trần Bân biết được tỉnh ủy quyết định động tới Hoàng Hiểu Dương, Lục Duệ đã xác định một chuyện, đó chính là Hoàng Hiểu Dương không còn bao ngày, một người như vậy, cho dù hắn có quyền mưu tới mấy cũng vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ kế sách nào cũng là uổng phí.
Phòng họp của Văn phòng thị ủy ở tầng năm, khi Lục Duệ vào cửa thì thấy trưởng ban tuyên truyền thị ủy Lý Giang Nam và phó thị trưởng Trần Dương đang thì thầm, nhìn thấy Lục Duệ tiến vào, hai người vội vàng đứng lên bắt tay Lục Duệ, Trần Dương kéo tay Lục Duệ cười nói: "Mùa hè càng lúc càng nóng, cũng không biết mùa đông năm nay của thành phố Thanh Giang chúng ta sẽ thế nào? kể ra, đây mới là mùa đông thứ nhất của hai chúng ta ở thành phố Thanh Giang."
Lục Duệ cười cười: "Đúng vậy, thoáng cái đã hơn nửa năm trôi qua rồi, mắt thấy sắp tới mùa thu, mùa thu tốt, là mùa thu hoạch, cho dù là là cách mùa đông gần hơn cũng không sao, không phải có câu? Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn có thể xa sao?"
Ba người bật cười, Trần Dương và Lý Giang Nam rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lời nói vừa rồi của Trần Dương rất rõ ràng, thầm nói với Lục Duệ tình huống hôm nay có chút không ổn, phải biết rằng hiện tại thành phố Thanh Giang đều đồn đại Lục Duệ ở kinh thành gặp khó, hạng mục công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang bởi vì một số việc mà bị gác lại, mà nguyên nhân gác lại là vì phó bí thư thị ủy chủ quản khu cao tân Lục Duệ chỉ huy lung tung, tùy ý trưng dụng đất, không dựa theo bản vẽ thiết kế hạng mục lúc trước để quy hoạch.
Rất rõ ràng, là có người đang lợi dụng ngôn luận để vây công Lục Duệ, nhưng vừa rồi trong lời nói của Lục Duệ, Lý Giang Nam à Trần Dương lại cảm thấy Lục Duệ hoàn toàn không hề có vẻ chán chường, trong ngôn ngữ à vẻ mặt của hắn đều tựa hồ biểu lộ một chuyện, đó chính là người nào đó của thành phố Thanh Giang tựa hồ quá coi thường hắn.
Khi nói chuyện, các thường ủy khác cũng đều đến phòng họp, sau khi nhìn thấy Lục Duệ, lục tục có người tới chào hỏi Lục Duệ, nhìn qua thì tựa hồ không khác gì bình thường, có điều Lục Duệ rõ ràng nhìn ra vẻ mặt của trưởng phòng tổ chức thị ủy Sở Kiếm không tốt lắm, chắc gần đây vấn đề nhân sự biế động khá lớn, áp lực mà hắn phải chịu cũng lớn, dù sao bất kể là thế nào, thân là trưởng phòng tổ chức thị ủy, bản thân chính là được phân quản vấn đề tổ chức nhân sự, lại là tâm phúc số một của bí thư thị