Vừa đuổi được người kia, Ôn Thiệu Phong ngay lập tức kéo nhấc Khương Nhã lên, đặt thẳng vào giường.
Khương Nhã tóc tai rối bù nhìn người đàn ông trước mặt, Ôn Thiệu Phong giờ đây mặc bộ đồ vẫn còn rất xộc xệch, không còn dáng vẻ nghiêm túc giống như thường ngày.
Một tay lấy hộp thuốc, tay kia nâng đôi chân của Khương Nhã lên, ánh mắt nhìn vào vị trí vết thương rất đỗi ôn nhu.
Vài giây sau, Khương Nhã đã cau mày khi thấy Ôn Thiệu Phong đang thoa thuốc cho cô, là thoa thuốc vào vết thương của cô!
Người đàn ông này chẳng lẽ lại có bệnh.
Nhưng suy nghĩ này chưa đầy, một suy nghĩ khác lại hiện lên.
Ôn Thiệu Phong thoa thuốc chủ yếu là để hy vọng vết thương cô nhanh khỏi, muốn kéo cô lại để tiếp tục lên giường.
Khương Nhã tự chế giễu bản thân một tiếng, làm gì có chuyện Ôn Thiệu Phong tốt được như thế.
Cô thu chân của mình lại, đáp lời Ôn Thiệu Phong một cách không vui.
“Ngài Ôn không cần tỏ vẻ như vậy, cơ thể của tôi tôi tự khắc biết giữ.
Còn nếu ngài muốn lên giường thì có thể kiếm vài kẻ khác vui chơi tạm thời, khi nào tôi khỏi có thể quay lại.”
Bàn tay đang nắm lấy miếng bông gòn của Ôn Thiệu Phong thoáng siết chặt, người phụ nữ trước mặt anh ngay lúc này rất rõ ràng là không hề biết điều chút nào.
Ôn Thiệu Phong lạnh giọng nhìn Khương Nhã, khuôn mặt tuấn tú càng đen lại, tiến tới một bước, khụy chân xuống giường siết chặt cằm Khương Nhã bắt cô đối diện với tầm mắt của mình.
“Hiện tại tôi chỉ muốn em phục vụ, vì vậy mà tốt nhất nên an phận để tôi làm việc.”
Ánh mặt Ôn Thiệu Phong đen sâu thẳm, hàm chứa cả sự lạnh lùng trong đó.
Anh đối diện với Khương Nhã đang cau mày trước mặt, không kẻ nào nhịn kẻ nào.
Bàn tay thô bạo lật người Khương Nhã xuống, kéo phần chân đã bị thương của Khương Nhã lại gần, liên tục xoa thuốc lên.
Vốn sẽ định trừng phạt bằng cách đè thật mạnh, nhưng đến cuối chỉ có thể nhẹ nhàng, Ôn Thiệu Phong không nỡ muốn cô chịu đau.
Vừa bôi thuốc xong, Ôn Thiệu Phong liền xoay người cầm cái áo của bản thân lên mà rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở.
“Một tuần nay em không cần đến phim trường.”
Vừa dứt câu liền rời đi, cánh cửa phòng ngủ theo đó vang một tiếng “rầm” rõ to bao hàm cả sự tức giận của Ôn Thiệu Phong.
Khương Nhã cúi người nhìn xuống vết thương dưới chân, đã sớm đóng vảy lại thành mảng, phần được bôi thuốc rất tinh tế mà không để len thuốc ra ngoài.
Vệ sinh cá nhân xong Khương Nhã liền bước ra ngoài, nhìn về hướng hộp thức ăn mà bước tới ngồi xuống.
Chưa được bao lâu chủ đoàn làm phim đã gọi đến.
Người bên kia e dè gọi điện tới, không dưng nửa đêm nhận thông báo, bộ phim buộc phải thay đổi vai diễn của Châu Đình Yên, còn Khương Nhã lại được cho nghỉ phép.
Không cần suy nghĩ cũng đoán ra được, còn việc gì sau hôm xảy ra tai nạn đâu chứ.
“Khương Nhã, em nhớ nghỉ ngơi tốt, khi nào ổn thì quay lại.” Hoặc thậm chí là muốn quay lại lúc nào