Tinh Lạc vào phòng mình, loanh quanh nghe vài cuộc điện thoại từ quản lý và Lucas, sau đó lặp tức cởi quần áo tắm rửa.
Hôm nay cô phải đi quay phim buổi sáng, vì đã lỡ hứa với Bạch Kỳ là sẽ dẫn anh đi theo nên cô phải đến sớm hơn thường lệ, cho anh tham quan phim trường một vòng.
Tinh Lạc tháo bỏ chân giả để trên kệ bên ngoài nhà tắm, hai tay bám víu bờ tường mà đi vào, ngâm mình trong bồn nước ấm nóng.
Chân giả này không được ngâm nước quá lâu, bên trong gắn linh kiện điện tử, sẽ nhanh hỏng.
Tinh Lạc thư thái nhắm mắt lại tận hưởng, tắm vào buổi sáng cũng thoải mái lắm, ít nhất tốt hơn đêm muộn nhiều.
Tinh Lạc tắm không lâu, gần ba mươi phút sau cô quấn khăn vừa nhảy vừa vịn tường ra ngoài.
Thế nhưng, chờ đợi cô không phải là chiếc chân giả yêu quý mà lại là một cái kệ trống trơn.
Một cái kệ trống trơn!
Chân giả của Tinh Lạc biến mất rồi!
Tinh Lạc hung hăng vặn chân mày, trong đầu đã mường tượng ra được cảnh khi cô đang ngân nga giai điệu trong phòng tắm thì ở bên ngoài có một tên trộm rón ra rón rén lấy cắp chân giả của cô.
Một tên trộm xấu tính! Chân giả của người tàn tật mà cũng lấy.
Cô thừa nhận là nó đáng giá thật đấy, hàng đặt thiết kế riêng từ Canada, bán đi chắc khoảng sáu mươi, bảy vươi vạn tệ, con số khủng đối với bình dân.
Thế nhưng làm người không ai làm thế cả, người lấy không xấu tính thì cũng xấu cả cái tâm hồn!
Ở ngay tại Bạch gia mà cũng có trộm, chuyện lạ trên đời.
Không có chân giả, Tinh Lạc làm gì cũng bất tiện, đi đứng không được bình thường.
Cô mất chín trâu hai hổ mới mặc xong quần áo, vừa tắm xong mồ hôi đã chảy đầy đầu.
Trong lúc Tinh Lạc đang cố lết ra mở cửa phòng thì Bạch Kỳ xông vào.
“Tiểu Lạc! Kỳ Kỳ chuẩn bị xong rồi!”
Tinh Lạc giật mình, tay nắm thành giường trượt một cái, lảo đảo.
May mắn Bạch Kỳ nhanh nhạy đỡ lấy cô, nếu không cô đã ngã sấp mặt.
“Tiểu Lạc làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Tinh Lạc quàng tay lên vai Bạch Kỳ giữ thăng bằng, cô chỉ chỉ xuống chân trái trống không, nở nụ cười tự cho là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
“Chân giả mất rồi.
Kỳ Kỳ, khi anh vào đây anh có thấy ai cầm chân giả của tôi không?”
Bạch Kỳ không chút nghĩ ngợi đáp.
“Không có.
Trên tầng hai không có ai hết, người hầu đi đâu mất rồi.”
Tinh Lạc biết là hỏi anh cũng vô dụng, cô bóp bóp cánh tay rắn chắc của Bạch Kỳ, lại sờ sờ cơ bụng, nắn nắn bắp đùi anh.
Tinh Lạc vân vê cằm, cười đến đáng đánh đòn, nói.
“Bạch Kỳ, anh biết cõng người khác không?”
Bạch Kỳ chớp chớp mắt, khẳng định.
“Có nha! Kỳ Kỳ khỏe lắm!”
Mỗi tội ngốc!
Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển là có thật!
Tinh Lạc vừa ý vỗ lưng Bạch Kỳ, nhẹ giọng dụ dỗ.
“Vậy thì còn ngơ ra đấy làm gì? Mau cúi người xuống, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa.
Anh làm ngựa, tôi làm người, cõng tôi xuống được tầng một coi như anh thắng.”
Đã đi nhờ vả lại còn ngạo kiều là thể loại người