Bạch Cố âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, ông giơ ngón tay cái với Tinh Lạc, nói.
“Không ngờ cháu còn có tài năng này.
Ẩn giấu sâu thật đấy!”
Bạch Cố cứ nghĩ ông đã điều tra gần hết về Tinh Lạc rồi, nhưng mà ông lầm to.
Những gì cô ẩn giấu còn rất nhiều, cái ông biết chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Thực chất Bạch Cố đã hơi hối hận, hối hận vì lựa chọn Tinh Lạc kết hôn với Bạch Kỳ, nhỡ đâu lòng dạ cô mang ý đồ xấu thì như thế nào? Không sợ người độc ác ra mặt, chỉ sợ kẻ mặt người dạ thú.
Đáy mắt Tinh Lạc lóe lóe, cô khiêm tốn cười.
“Không có gì to tát đâu, một người bạn ở nước ngoài đã dạy cháu, đều là những mánh khóe nhỏ.”
Không phải do Tinh Lạc sơ ý thể hiện kỹ năng, tất cả đều nằm trong tính toán của cô.
Cô đang thử Bạch Cố, nếu như thái độ và cách hành xử của ông không làm cô cảm thấy hài lòng thì có khả năng cô sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ giữa cô và Bạch gia.
Và để thuận tiện cho những lần hợp tác sau, cô cần biết Bạch Cố là con người ra sao.
Hiển nhiên, Bạch Cố không làm cho Tinh Lạc thất vọng, lúc cần giả ngu thì nên giả ngu, lúc cần tinh tế thì sẽ tinh tế.
Ông không hỏi nhiều về chuyện vừa xảy ra nữa, lảng ngay sang vấn đề khác.
“Thế… cháu tìm ra tên trộm chưa?”
Tinh Lạc đưa mắt quay trở lại màn hình máy tính, trên đó đang hiển thị hai hình ảnh camera, một trong phòng cô, hai là ở ngoài hành lang tầng hai, thời gian camera theo thao tác của Tinh Lạc tua ngược lại, cho đến khi trên ấy xuất hiện bóng dáng của Tinh Lạc đang gọi điện thoại.
Tinh Lạc không xem một mình, cô xoay máy tính ra cho Bạch Cố và Bạch Kỳ cùng xem, ba cái đầu chụm vào một chỗ có vẻ chen chúc.
Tinh Lạc trong máy tính cởi bỏ chân giả để lên kệ rồi đi vào nhà tắm, cũng may camera không ghi lại được âm thanh nên hai ông cháu họ Bạch không nghe thấy tiếng nước chảy cùng giọng hát nghêu ngao đứt hơi của bạn nhỏ mù âm nhạc nào đó.
Trong phòng Tinh Lạc giờ không một bóng người, kiên nhẫn đợi tiếp ba phút sau thì cánh cửa phòng bị người ta khẽ khàng đẩy ra từ bên ngoài.
Có một cô hầu gái đeo tạp dề cầm chổi quét dọn, cô ta quét dọn chăm chỉ không chừa ngóc ngách nào, trải lại đệm giường, gấp chăn… Những tưởng cô ta đơn thuần chỉ là quét dọn thôi, nhưng không, trước khi cô ta ra ngoài, cô ta đã ngó nghiêng một lượt, nghe ngóng Tinh Lạc tắm xong hay chưa.
Xác định Tinh Lạc vẫn còn ngâm mình trong bồn, cô ta liếc cái chân giả, nhanh tay vơ lấy nó chạy biến.
“Là cô ta đã lấy trộm chân giả của Tiểu Lạc! Kỳ Kỳ nhớ cô ta tên là Mai… gì gì đấy Mai....”
Bạch Kỳ mới đầu là kinh hô, sau đó lại nhăn mặt ngẫm nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra cái tên của hầu gái nọ.
Ai bảo dinh thự Bạch gia có quá nhiều người làm làm chi!
“Mặc kệ cô ta tên là Mai gì hay Mai kia, đừng vội kết luận, phủ phạm...!chưa chắc là một người đâu.”
Tinh Lạc nhếch môi đỏ, ngón tay cô gõ xuống, hình ảnh trên máy tính chuyển sang camera ở hành lang.
Cô hầu gái ấy khi từ phòng Tinh Lạc trở ra thì chạy một mạch đến cuối hành lang, ở đó có một bóng người đang đứng đợi sẵn cô ta.
Hầu gái đưa cái chân giả của Tinh Lạc cho người kia, người kia lại đưa lại cho cô ta một thứ gì đấy nhỏ nhỏ không nhìn rõ là thứ gì.
Tinh Lạc để cho hình ảnh dừng lại tại đây, cô phóng to camera lên…
“Như suy đoán, chính là cô ta.”
Tinh Lạc khoanh hai tay trước ngực, dựa vào lưng ghế đằng sau, điệu bộ không có kinh ngạc hay bất ngờ nào.
Bạch Cố thì lại khác, ông đập bàn, gằn giọng gầm lên.
“Châu Phúc! Gọi Châu Phúc ra đây cho tôi!!”
Bạch Cố bình thường giống như là một ông già hiền lành sắp xuống lỗ, nhưng đừng vì vẻ bề ngoài mà coi thường ông.
Không nói đến sức khỏe Bạch Cố vốn không có mấy vấn đề, riêng việc ông làm chủ tịch tập đoàn Bạch thị bao nhiêu năm thì đủ hiểu quyền uy của ông lớn nhường nào.
Ông không tức giận thì thôi, ông mà tức giận thì cả Bạch thị không ai dám nhìn thẳng.
Đó là lý do tại sao Bạch Tỉnh Nhiên lại sợ Bạch Cố đến vậy…
Dinh thự Bạch gia lớn thì lớn thật, nhưng vì lớn nên tiếng vang cũng vang to hơn.
Không đợi mấy người làm đi gọi Châu Phúc thì ông ta đã tự mò tới, mồ hôi chảy đầy đầu, chứng tỏ ông ta không tiếc sức mà chạy cật lực.
Châu Phúc lau mồ hôi, khó hiểu hỏi Bạch Cố.
“Lão gia, có chuyện gì vậy? Tôi đang cho cá ăn.”
Châu Phúc ở chung với Bạch Cố đủ lâu để thân thiết với ông hơn bất cứ người làm nào, cũng đủ lâu để đọc được ra biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Cố.
Bạch Cố tức giận!
Bạch Cố nhìn ra sau lưng Châu Phúc, ngoài một vài người hầu hóng chuyện lấp ló thì không thấy người ông cần tìm, ông sẵng giọng.
“Châu Phúc, con gái ông đâu? Hôm nay cô ta đến chơi đúng không?”
Châu Phúc giật mình, Bạch Cố vừa về tới nhà mà cũng biết con gái ông ta đến chơi?
“Khải Mỵ? Con bé về rồi.
Từ năm phút trước.”
Chuồn nhanh thật đấy!
Tinh Lạc và Bạch Cố không hẹn cùng nhau cảm thán.
Không biết là cô ta có tật giật mình hay là thực sự có việc?
Khuôn mặt Bạch Cố tối sầm, ông cầm lấy máy tính của Tinh Lạc đặt lên bàn cho Châu Phúc nhìn rõ đoạn video, nói.
“Cô ta đã không có ở đây thì thôi, không dạy được con gái là lỗi của cha mẹ.
Ông hãy xem xem con gái ông đã làm cái trò không sạch sẽ gì ở Bạch gia?!”
Châu Phúc mang tâm thế rối ren cúi đầu xem video, dần dần thần sắc ông ta đại biến, trong đầu mắng con gái trăm ngàn lần, sợ hãi lắp bắp.
“Cái này… cái này… Khải Mỵ nó sao lại làm ra loại chuyện này? Chắc chắn có người hãm hại nó!”
Ông ta biết con gái mình bốc đồng, nhưng cô ta không những bốc đồng mà còn ngu si.
Cô ta tưởng cô ta là nữ chủ nhân Bạch gia thật sao?
Trong hình ảnh được phóng to trăm phần trăm là con gái ông ta, Châu Khải Mỵ.
Cô ta một tay cầm chân giả của Tinh Lạc, tay kia đưa cho cô gái người hầu một sợi dây chuyền vàng, nụ cười treo bên miệng vô cùng đắc ý.
Tinh Lạc vén váy để lộ ra cẳng chân trống không, mắt cô sắc lẹm trừng Châu Phúc, hờ hững mở miệng.
“Châu quản gia, ông nói như thể con