Translator: Lục Tịnh An
Phía tây sau Long Đức điện có một mảnh rừng, không được sức người trau chuốt như những nơi khác, mà cây cối rậm rạp, cổ thụ chọc trời, vô cùng hoang dã.
Ở nơi sâu trong rừng có thể thấy loáng thoáng mái hiên của tịnh xá, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, xung quanh có hàng rào trúc, phía dưới toàn là các loại rau dưa.
Khi tạo nên thiết kế này đã cố ý để cho các hậu duệ quý tộc thiên hoàng có thể hưởng thụ được thú vui ruộng vườn.
Lúc này Tô Án đang đứng trên bãi đất trống rộng rãi trong rừng, tay trái giương cung tay phải kéo dây, Dự vương điện hạ làm tròn chức trách dựa sát sau lưng.
"Vương gia không cần đứng gần hạ quan như vậy, hướng dẫn bằng lời nói là được rồi." Tô Án nói với sự cảnh giác.
Dự vương có dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, một tay đỡ vai hắn, một tay nắm tay hắn, gần như ôm trọn người phía trước vào lòng.
Nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, không lùi mà tiến, chen một chân từ phía sau vào giữa hai chân hắn.
Da gà toàn thân Tô Án nổi lên, muốn vùng ra.
Đối phương lại chỉ dùng đầu gối thúc vào khuỷu chân hắn: "Mở rộng hai chân ra thêm, trọng tâm đặt giữa hai chân..
không được nghĩ lung tung."
Ai nghĩ lung tung? Đúng là trò trả đũa mà! Tô Án cắn răng, điều chỉnh lại tư thế theo hướng dẫn của đối phương.
"Thẳng người lên, dùng sức vừa phải.
Chớ cong lưng!"
Tay Dự vương bóp eo hắn, ngón tay thon dài mạnh mẽ chầm chậm lướt qua bụng, hệt như nhạc sư xuất sắc nhất đang gảy dây đàn, gảy nhẹ nhàng, vê từ tốn, khi gạt khi hất, đầu ngón tay đi đến đâu thì tê dại đến đó.
Tô Án chợt run lên, cảm thấy eo bị đốt một ngọn lửa nhỏ, không nóng, nhưng lại ngứa từ trong khớp xương.
"Đừng ưỡn ngực!"
Tay Dự vương đi thẳng từ eo lên trên, dịch chuyển đến trước ngực hắn, như vô tình như cố ý mà sượt qua chỗ nhô lên nơi lồng ngực cách một lớp y phục mùa hè không dày lắm, cứ quanh quẩn tới lui.
Điểm nhạy cảm của Tô Án bị y cọ tới cọ lui, lặng lẽ hít một hơi, không nhịn được mà buông dây cung để tách tay đối phương ra: "Buông ra! Ta không học nữa!"
"Hoàng thượng bảo ngươi theo ta học bắn tên, chẳng lẽ Thanh Hà muốn kháng chỉ sao?" Dự vương đè thấp giọng nói vốn đã rất trầm của mình, vậy mà mang theo một loại cảm giác hoa lệ như mạ vàng vậy, gần như dán sát bên tai hắn mà nói nhỏ.
Màng tai Tô Án bị giọng nói vừa từ tính vừa ưu nhã này tấn công, nhất thời thất thần, trong đầu hiện ra những dòng bình luận chi chít của các nữ sinh gõ ra khi xem hoạt hình đảo quốc ở kiếp trước cứ như ma xui quỷ khiến vậy: "Đại thần lồng tiếng lấy mạng chó của em", "Nổ tung liên tục qua đời liên tục", "Đỡ trẫm đứng lên, trẫm có thể nghe thêm năm trăm năm nữa"..
Ma âm của khung bình luận rót vào tai, hắn rùng mình một cái.
"Đừng rụt cổ!"
Ngón tay Dự vương đặt lên cổ hắn, phác họa vòng quanh hầu kết, đôi môi đang dán sát bên tai hắn cũng di chuyển xuống dưới, gần như dừng lại nơi động mạch cổ.
Hơi thở nóng bỏng phả lên làn da nhạy cảm, trước khi hắn xoay người né tránh, đầu lưỡi đã liếm một cái vừa nhẹ vừa nhanh như chim yến chạm nước vậy.
Cảm giác tê dại như điện giật khiến chân Tô Án chợt nhũn ra, mất tự chủ mà làm ra một tư thế như muốn được người ta ôm ấp vậy.
Dự vương thừa cơ ôm lấy hắn, đầu lưỡi thò vào lỗ tai, thè ra rụt vào như lưỡi rắn vậy.
Tô Án bị dòng điện vang lên lốp bốp trong cơ thể nổ thành pháo hoa rực rỡ, gào thét trong lòng: Má nó đây người người hả? Đây là tin tức tố biết đi, là dâm thú hình người mới đúng chứ?
Cơ thể hắn đã xụi lơ, nhưng linh hồn trai thẳng bất khuất vẫn đang cố gắng chống đỡ, cuối cùng đã thành công đẩy mặt đối phương ra khỏi mình..
một thước.
Thế nhưng lại không bịt được miệng đối phương.
Dự vương cười khẽ một tiếng cực mê người, đầu ngón tay lại hướng lên lần nữa, vuốt ve môi hắn: "Trùng hợp quá, môi của Thanh Hà và thái tử đều bị rách cùng một nơi."
Xem ra tên này muốn xoắn xuýt như người nhà họ Chu rồi, gây khó dễ cả đời..
Tô Án tuyệt vọng mà nghĩ.
"Thái tử còn nhỏ không biết gì, khi sờ mó có chỗ nào hứng thú? Thanh Hà đừng ngại cho ta biết một hai, để cô vương học tập nó, hửm?"
Giọng mũi cuối cùng kia, trong sự mê hoặc còn mang theo ý giận dỗi và uy hiếp, lại khiến cơ thể Tô Án vùng thoát khỏi sự tên dại như bị bóng đè, nổi giận nói: "Nói năng bậy bạ gì đó! Thái tử mới mười bốn tuổi thôi, ta cũng đâu có yêu thích trẻ con đâu!"
Dự vương cười: "Cô vương hai mươi tám tuổi, thích hợp để sờ mó, Thanh Hà muốn thử không?"
Xin thứ cho kẻ bất tài! Tô Án vừa mở miệng, đã bị môi lưỡi đối phương thừa cơ đánh úp, một lần đã thành công.
Còn về kỹ thuật hôn của đối phương, Tô Án khó mà hình dung được.
Vì hắn bị hôn bao lâu, thì đầu óc cũng mơ hồ bấy lâu, giống như một người say bí tỉ vậy, trong đầu toàn là ảo cảnh kì quái lạ lùng, sóng lớn vỗ bờ, thiên nữ rải hoa, bay vào Vu sơn vì mây vì mưa.
Má nó phạm quy quá, danh khí nhân gian mà..
Tô Án suy nghĩ trong lúc mơ màng, mãi đến khi bụng đau thắt như sóng cuộn, mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn bỗng đẩy Dự vương ra, lảo đảo xông ra ngoài vài bước, tay vịn thân cây, nôn thốc nôn tháo.
Mì chần nước lạnh nửa sống nửa chín, cùng với rượu xương bồ thêm chu sa, hùng hoàng thật sự khó mà hòa hợp được, giống như oan gia kẻ thù bị bắt ép ấn đầu bái đường vậy, cuối cùng đập bàn đứng lên, ra tay đánh đấm trong dạ dày hắn.
Hắn nôn đầy đất, đến mức đất trời u ám.
Dự vương chấn kinh luôn.
Trong kiếp sống tươi đẹp luôn luôn thuận lợi của y, có người bị hôn đến mức xương cốt mềm nhũn, bị hôn đến mức hụt hơi choáng váng, bị hôn đến mức vứt hết lễ nghi liêm sỉ mà tự động cởi đai lưng, chỉ chưa có kiểu này, bị hôn đến mức buồn nôn, nôn mửa không dứt.
Mùi thiu theo gió bay đến, khiến y cũng muốn nôn theo..
Tô Án nôn hết đồ trong bụng, khó chịu hít vào một hơi, mịt mờ nước mắt.
A xít làm bỏng cổ họng và khoang miệng, hắn nóng lòng muốn tìm nước súc miệng, thế là chạy đi men theo con đường mòn lát đá vụn hướng đến tịnh xá, quả nhiên đã phát hiện ra nguồn nước ở bên ngoài.
Nước suối được các ống trúc nối nhau dẫn vào máng đá, rồi chảy vào ống trúc khác ở nơi thấp hơn, tạo thành dụng cụ dẫn nước có dáng vẻ như Kinh Lộc[1] của Nhật Bản, tương đối thú vị.
[1]
Hắn vội vàng dùng tay vốc nước, súc rửa một cách sảng khoái, rồi uống mấy ngụm nước suối ngọt mát, thở phào một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Dự vương chắp tay sau lưng, thong thả đi đến, trên mặt mây đen che phủ, rõ ràng hết sức âm trầm, hoàn toàn mất đi nụ cười phong lưu biếng nhác thường ngày.
"Hay lắm Tô Thanh Hà, ngươi!" Ngươi cả buổi, mà mãi vẫn không nói ra được vế sau.
Tô Án đang cười trên nỗi đau của người khác, đang mong đợi Dự vương bị lần nôn vừa nãy của hắn đả kích đến mức nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc đời, đồng thời nghi ngờ những "tri kỷ" y bao dưỡng trước đây đều là bậc thầy ngụy trang.
Thế là hắn vui vẻ nói: "Ta cảm thấy hai ta thật sự không làm tri kỷ được, làm