“Bóng đèn lại hư rồi hả Dương?” Trong căn phòng tối vang vọng giọng nói khàn khàn của người đàn bà già, cả tiếng gậy gỗ chạm xuống nền đất lạnh lẽo nhấp nhô. “Dạ, Ngoại chờ con tý, đừng đi lung tung nha!” Đáp lại bà là một giọng nói thánh thót, trẻ trung pha chút tinh nghịch của cô bé tên Ánh Dương. Sợ bà Ngoại đi lại trong bóng tối không hay vấp ngã ảnh hưởng sức khỏe. cô chạy tới đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế cũ nát được gia cố bởi những sợi dây quấn quanh rồi mới yên tâm ra ngoài. Cô đi đó rất nhanh đã quay về, thuần thục làm công việc lắp bóng đèn, cả căn phòng phút chốc sáng bừng trở lại. Bà Ngoại vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt yêu thương, hiền lành nhìn đứa cháu gái bé bỏng ngày nào đã to lớn nhường này: “Dương của bà thật giỏi!” Vừa nói bà vừa làm động tác đưa ngón cái đến trước mặt Ánh Dương, cô phì cười cúi đầu hôn nhẹ lên trán bà: “Vì con có một người bà rất tài giỏi mà!” Cả bà Ngoại và Ánh Dương đều bật cười, bà là người thân duy nhất của cô từng khi cha mẹ qua đời vì bạo bệnh. Nói là bạo bệnh thì cũng chẳng đúng, nó đơn giản chỉ là một căn bệnh cảm sốt bình thường. Thế nhưng, nơi Ánh Dương sống là tầng hầm rất sâu dưới lòng đất mang tên Hắc Địa, ở đây thuốc men thiếu tốn, muốn mua toa thuốc trị cảm sốt đơn giản cũng mất cả năm làm lụm của một người trưởng thành khỏe mạnh. Nói gì đến năm đó cả cha và mẹ đều mắc bệnh, cô còn quá nhỏ, bà thì lớn tuổi. Mà quy định ở đây, nếu người nào bị mắc bệnh liên quan đến truyền nhiễm nhưng không có đủ tiền mua thuốc thì liền bị ném lên mặt đất, mặc kệ sống chết để tránh lây lan trong cộng đồng nghèo khổ, chật hẹp dưới này. Gia đình bốn người thoáng chốc chỉ còn hai bà cháu nương tựa nhau sống. Nỗi đau ngày thơ bé vừa mới nguôi ngoai thì biến cố mới lại ập đến. Vài ngày trước cô phát hiện ra bà Ngoại thân yêu cũng không còn sống được bao lâu nữa. Bà đang mang trong người căn bệnh tuổi già, hở van tim, hô hấp khó khăn, ăn uống chẳng được, lúc nào cơ thể cũng đau nhức. Ánh Dương biết bà đau lắm, nhưng bà cố gắng tỏ ra khỏe mạnh để cô không phải lo lắng, nhưng làm sao cô lại không biết được cơ chứ. Có những hôm không ngủ được, cô vờ nhắm mắt nhưng bên tai vẫn nghe văng vẳng âm thanh rên rỉ đau đớn của bà. Lúc đó, Ánh Dương chỉ biết cuộn tròn rồi giả vờ xoay người mơ ngủ ôm chặt lấy người bà yêu quý, nén nước mắt đừng rơi mà cô vẫn bất giác khóc ướt hết cả cổ áo bà.