Nơi phát ra ánh sáng xanh lam nhạt chính là Trạm, vị trí Trạm được đặt ở giữa sáu khu phức hợp, nó khá to, diện tích cũng phải gần hai khu phức hợp gộp lại. Phía dưới Trạm, nó dành cho những người ở tầng lớp Hắc Địa. Còn ở trên, Trạm mang một cái tên khác “Con Đường Đến Bầu Trời”. “Con Đường Đến Bầu Trời” thật ra là một trụ trò chơi thực tế ảo khổng lồ cực kỳ chân thật. Chỉ cần chiến thắng liền đạt được phần thưởng đi đến “Bầu Trời”. Giải thưởng chính là hai chiếc vé lên Bầu Trời, cùng một khoản tiền khá lớn đủ dùng cả đời hoặc đổi được thêm hai vé nữa cho người thân. Hắc Địa và Bầu Trời vì sao lại tồn tại ranh giới? Sau khi nhiều cuộc chiến tranh hạt nhân xảy ra, con người vì dự đoán trước tương lai nên đã bắt đầu phương án dự phòng. Có hai chỗ lánh nạn trước khi thế giới hoàn toàn chìm vào bóng đêm phóng xạ. Người giàu có thì mua cho bản thân và gia đình chiếc vé thượng hạng lên Bầu Trời. Bầu Trời là nơi được tái tạo lại, như kiểu Trái Đất tươi xanh thu nhỏ đặt trên một con tàu vũ trụ cực to vậy. Nơi đó có đầy đủ nguồn lương thực, thiết bị y tế. Và cả nông trường nhân tạo để không bao giờ bị thiếu thức ăn. Nơi mà bất kỳ người nào ở Hắc Địa đều mơ ước được chạm tay vào. Hắc Địa thì ngược lại, những người nghèo, tầm trung nhưng có trí thông minh hoặc sức đề kháng tốt sẽ được chọn lọc và giữ lại. Hắc Địa tuy là một tầng hầm nhưng được xây dựng dựa trên hình thể thực của bề mặt Trái Đất (khu phức hợp), chỉ khác Bầu Trời ở chỗ: Hắc Địa không có không khí sạch, nguồn nước sạch, thức ăn sạch,… môi trường sống không mang màu xanh mà là màu đen xám. Người Hắc Địa phải làm việc 20/24 giờ mỗi ngày mới tích được một chút tiền tệ ảo thông qua đánh giá chíp thông minh. Gia súc, cây trồng,… người Hắc Địa nuôi trồng đều được quản rất nghiêm ngặt bởi robot thông minh, sau khi đủ chỉ tiêu sẽ được chuyển lên cho người trên Bầu Trời, còn họ sẽ gửi xuống vài thứ còn dư thừa… Người Hắc Địa không phải chưa từng muốn tìm lối lên mặt đất, vì họ tin ở đó vẫn còn sự sống cho đến khi những đoạn hình ảnh khủng khiếp cho Trạm phát trong không trung đã khiến người ta dần tuyệt vọng. Hình ảnh đó chỉ toàn chết chóc, phóng xạ khiến da thịt con người, động vật rơi rớt dần, không khí bị rút hết, tất cả chỉ còn lại những cái xác teo tóp, đen thui đáng sợ. Ánh Dương nhớ, bản thân còn xem được một đoạn phim ngắn về những con vật nhỏ hóa thành khổng lồ rồi ăn tươi nuốt sống con người. Kể từ lúc đó người muốn đi tìm lối ra ngày càng ít, nhưng họ lại đổi mục tiêu đến Bầu Trời. Qua bao nhiêu thập kỷ, người bỏ mạng đâu đó thì nhiều vô số kể thế nhưng con đường vẫn mãi mãi là một thứ viển vông khó tìm. Chỉ có một người duy nhất ở Hắc Địa biết, đó chính là Người Phục Hưng, người tạo ra trò chơi cũng là cầu nối dẫn đến Bầu Trời. Bất quá, chưa từng ai được trông thấy Người Phục Hưng bằng da bằng thịt, còn Người Chiến Thắng và người thân họ đưa