Rừng xanh phủ dày màu sương trắng buổi sớm mai.
Núi non mờ ảo chập chùng.
Cỗ xe ngựa bỏ dần những hàng cây lại phía sau nối đuôi nhau mị xa tít tắp.
Có lẽ khá mệt suốt chặn đường về Raika thường xuyên ngủ li bì.
Ngồi trong kiệu gỗ Úc Huyền Kỳ chuyển một tư thế dễ chịu cho nàng ngon giấc trên cánh tay hắn, trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Còn bảo Liêm Trinh, Thừa Hoan cho ngựa đi chậm lại.
Gió mát thổi vù qua chiếc màn lụa tung bay phấp phới.
Raika vẫn khép hàng mi say giấc nồng.
Trái tim Huyền Kỳ ngược lại xung động mãnh liệt.
Vuốt ve môi mắt ẩm ướt của nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Huyền Kỳ nhớ về những tháng ngày đã qua, lần đầu tiên gặp gỡ nàng nơi cánh rừng hoang vu vắng lặng.
Ngày đó hắn rơi xuống nhân giới bị thương, nàng đã đem hắn về cái ổ nhỏ của mình đắp thuốc băng bó, tận tình chăm sóc cho hắn.
Vậy mà hắn tỉnh dậy chẳng những không biết ơn còn khinh rẻ nàng.
Và rồi sau đó hắn rời khỏi hang núi nàng mím môi lẽo đẽo theo ở mé sau.
Hắn đuổi nàng đi thậm chí làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn với nàng.
Vậy mà nàng vẫn âm thầm lặng lẽ như chiếc bóng bên cạnh, bảo vệ an toàn cho hắn.
Cùng hắn bôn ba khắp nơi chịu bao đắng cay tủi nhục.
Khoảng thời gian đó có lẽ suốt đời Huyền Kỳ cũng không quên.
Hắn có thể không có tình dục nhưng hắn không thể không có tình yêu.
Hắn có thể mất đi tất cả nhưng hắn không thể đánh mất nàng.
Bởi vì nàng là người hắn yêu thương nhất.
Không biết tự bao giờ, tự lúc nào đã trở thành khắc cốt ghi tâm.
Bờ môi và hơi thở của nàng khiến Huyền Kỳ quấn quýt tìm cầu, điên cuồng ngây dại.
Ngày nào đó nàng không cần hắn nữa, hắn có thể từ bỏ bầu trời ngoài kia cũng được rồi.
"Raika của ta! Bảo bối của ta! Úc Huyền Kỳ yêu nàng! Yêu nàng!"
Hôn lên môi nàng.
Huyền Kỳ khẽ thì thầm lời yêu thương ngọt ngào, nhưng có lẽ chỉ cơn gió ngoài kia nghe được lời hắn nói.
Nàng Raika vẫn ngủ say trong lòng hắn không hề hay biết gì, lời thề nguyện nhỏ nhoi dại khờ ấy.
Úc Huyền Kỳ hắn cao ngạo lạnh lùng, hắn sống lâu năm hiểu rõ sự đời dày dạn kinh nghiệm nhưng một khi đã rơi vào lưới tình rồi thì cũng như bao nam nhân phàm gian khác mà thôi.
Si mê điên đảo, cam tâm tình nguyện chết vì người hắn tâm niệm.
Định mệnh đưa hắn đến bên nàng.
Ngày tiếp đêm, đêm nối ngày.
Mặt trời lên, trăng sao xuống.
Vì Raika không chống đối nên đường về không phát sinh thêm sự cố nào nữa cả, rất mau những ngày sau đó đã về tới hoàng cung.
Bá quan ra tận cổng nghênh đón mừng vui khôn xiết.
Huyền Kỳ trước đó đã căn dặn Liêm Trinh, Thừa Hoan và con quái thú không được để lộ tung tích thái tử Bạch Long bị bắt cho Raika biết, sợ nàng nông nỗi đi tìm sẽ gặp nguy hiểm.
Bọn họ đương nhiên ngậm miệng kín bưng.
Về tới hoàng cung hắn cũng liền phong tỏa mọi tin tức, thành thử Raika có hỏi bất cứ ai cũng đều chung một nội dung duy nhất.
Đó là thái tử đã quay về cố quốc vào hai ngày trước đó, sau khi biết tin công chúa an toàn đang trên đường trở về.
Còn vì sao biết chính là nhờ vào bồ câu đưa thư Thừa tướng quân đã gởi.
Bọn họ đều nhất nhất nói y chang nhau không có điểm hở cho nên Raika cũng tin Bạch Long sư huynh thật sự quay về Kim Hải thành rồi.
Nàng thôi không lo lắng nữa.
Lại nói trải qua chuyện vừa rồi Raika bị bắt cóc về tới cung Huyền Kỳ hắn càng quấn lấy nàng hơn.
Giờ tảo triều hay lúc ở thư phòng cũng đều mang nàng theo giữ khư khư ở bên cạnh như thể sợ nới lỏng nàng sẽ gặp nguy hiểm hoặc là bỏ chạy mất.
Cũng vì lấy lòng nàng, cưng chiều nàng.
Hắn còn đích thân xuống bếp làm những món sơn dã mà nàng thích ăn, một lần nấu chưa hợp khẩu vị của nàng thì hắn liền học từ ngự trù, học tới khi thành thạo nàng ăn vào gật đầu khen ngon hắn mới thôi.
Nhìn hắn một thân hoàng phục mà lại xắn tay áo tận khuỷu xắc rau củ, mặt mày thanh tú mà lại dính nhọ tèm lem ai cũng sửng sốt cũng đau lòng, càng ghen tỵ với công chúa Dạ Sương gấp bội.
Ý định ám toán nàng cũng đều có đủ.
Chỉ là Huyền Kỳ bảo vệ nàng chu toàn kĩ lưỡng quá, bọn chúng không có cơ hội ra tay.
Huyền Kỳ về cung mấy ngày sau cũng thả đi hai tiểu sư muội và Tây Ly công chúa.
Bọn họ như chim sổ lồng được trả tự do khỏi phải nói mừng rỡ tới dạng nào.
Bọn họ dù sao cũng là phận nữ nhi.
Úc Huyền Kỳ cũng không nỡ nhốt họ mãi, nhất là hai vị tiểu sư muội cần sống hòa thuận với ái thê của hắn.
Sau này về thần giới đều là người trong nhà, còn có thể nói đỡ cho ái thê vài câu tốt đẹp trước mặt mẫu thân.
Mẫu thân của hắn thật coi trọng hai vị tiểu sư muội này nha.
Nếu bà ấy cũng yêu thương ái thê của hắn như vậy thì tốt biết mấy.
Mẫu thân xuất thân cao quý coi trọng gia thế địa vị.
Chút tâm sự này Huyền Kỳ cũng chưa từng nói cho Raika biết, một mình gánh vác an bài.
Bất quá nếu mẫu thân phản đối hôn sự không chấp nhận Raika.
Huyền Kỳ vẫn sẽ chung sống cùng nàng.
Cùng lắm tuyệt giao tất cả các mối quan hệ, cùng nàng và con ở trong Hoa Đông cung.
Hôm nay một ngày đẹp trời sau khi tảo triều trở về Huyền Kỳ cùng Raika tới thăm hài nhi bé bỏng.
Vừa gặp phụ mẫu từ xa tiểu thế tử đã nhe răng cười, mắt mở to vừa đen vừa tròn sáng long lanh.
Bế hài nhi trên tay Raika nâng niu cưng nựng.
Huyền Kỳ xoa bóp nhẹ đôi chân bé xíu của con, nói chuyện với con.
Hài nhi lắng tai nghe há miệng muốn đáp lại nhưng chỉ phát ra thành tiếng ê ê a a.
Bốn cung nữ cùng vú nuôi thấy thế bật cười khúc khích, tiểu thái tử đáng yêu quá.
Thái tử còn rất ngoan nữa.
Ngày công chúa bị bắt rồi hoàng thượng tới Ai Lam cứu nàng, thái tử ngày nào cũng ủ rũ như gà con lạc mẹ nhưng tuyệt đối không nháo khóc, chỉ có mỗi đêm xuống là mím môi rưng rưng sau đó cho uống sữa liền lăn ra ngủ.
Mãi tới lúc nhìn thấy công chúa và hoàng thượng trở về mới bật cười bò qua bò lại, nói chuyện bi bô.
Tiểu thái tử vừa giống cha vừa giống mẹ mới mấy tháng tuổi mà đã thông minh hiểu chuyện thế này, sinh được đứa con như vậy thật mát lòng mát dạ.
Mỗi ngày dù có bận tới đâu Huyền Kỳ cũng dành thời gian đều đặn hai buổi sáng tối tới thăm con.
Hôm nay cũng vậy Huyền Kỳ ẵm hài nhi ra hoa viên dạo chơi.
Raika bên cạnh.
Phía sau Tạ công công và bốn cung nữ cùng bà vú theo hầu.
"A..."
Raika đang đi bỗng loạng choạng mém té.
Huyền Kỳ tay ẵm con, tay vội giữ lấy nàng.
Raika thở phào nhẹ nhõm.
Đám cung nhân thì được trận cả kinh.
Chả hiểu sao công chúa dạo này