Kim Huyền ngồi một hồi rốt cuộc không nhịn được mà lấy cớ đi ra ngoài.
Lượn lờ không biết bao nhiêu vòng, đến khi hắn sắp bỏ cuộc thì phát hiện một tiếng ‘choang’ thật thanh thúy.
Hắn vòng ra sau một cây đại thụ gần đó liền thấy một đống vò rượu trống cùng Phùng Tiểu Thanh đang ngồi uống rượu nhưng nhìn cái thần trí này thì đã say đến tám phần mất rồi.
Giật lấy vò rượu trên tay nàng, Kim Huyền mày kiếm nhíu chặt: “Không cho phép uống nữa.”
“Ngươi… Ngươi là ai? Mau trả rượu đây cho ta! Trả đây!” Tiểu Thanh hai mắt híp lại nắm lấy cổ áo hắn lay lay.
“Nàng say rồi, không được uống nữa.” Kim Huyền mặc nàng làm loạn, dứt khoát vứt vò rượu đi.
“Ta không say! Ta không say!!!!! Ngươi hỗn đản!!! Ngươi trứng thối!!! Ngươi… Tên vương bát đản!!!! Ngươi dám vứt rượu của ta?? Chờ chết đi!!” Tiểu Thanh đã say đến không biết trời đất là gì, tức giận liền không nể nang gì, cũng chẳng cần quan tâm lão thiên gia là ai, chửi đã mồm xong liền rút dao găm ra chém loạn.
Kim Huyền vung tay một cái đã đoạt được dao găm trong tay con ma men trước mặt mình vứt đi, lắc lắc nàng: “Mở to mắt ra xem ta là ai!! Còn làm loạn xem ta trừng trị nàng thế nào?”
“Ngươi… ngươi là… là… là…” Tiểu Thanh nhíu