Editor: Mù Tạt
——–
Khi Tô Lân rời đoàn phim, anh ta cảm thấy Vu Thần An cũng không tệ như ấn tượng ban đầu nữa.
Sự đối lập làm nên vẻ đẹp, khi quay phim, Vu Thần An cũng sẽ không thay đổi vài ba lời thoại về thời Ngũ Đại, cũng sẽ không hơi một tí là xin nghỉ ra ngoài thềm ga kiếm tiền (?).
Cậu giống như một chú chim đang ra sức vỗ cánh, hồn nhiên chẳng hề biết bộ lông của mình đẹp đến nhường nào, mà chỉ khổ não ngồi ở kia, tra từ điển và học thuộc lời thoại.
Thỉnh thoảng cậu lại ngẩng đầu bối rối nhìn xung quanh, tìm trợ lí tiểu Đào chẳng biết đã đi đâu, hoặc chạy tới hỏi Tô Lân một số vấn đề đơn giản mà không được ‘bình thường’ cho lắm.
Tô Lân nghĩ bản thân mình không phải là người sính ngoại, đương nhiên yêu cầu đối với người nước ngoài và người Trung Quốc khác nhau.
Từ khi biết quốc tịch của Vu Thần An, anh ta liền trở nên đặc biệt khoan dung, bạn bè ngoại quốc không biết kiến thức lịch sử, có sai gì sao? Thậm chí đôi lúc Vu Thần An còn có thể tự nói được một số điều này nọ, Tô Lân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Sao cậu lại biết đến Khang Càn Thịnh Thế?” Tô Lân hỏi, rõ ràng Vu Thần An còn chẳng biết về nhà Minh.
Một tia do dự thoáng qua vẻ mặt Vu Thần An: “Có người…..đã nói cho tôi.”
Quả nhiên cậu không rành rõi trong việc nói dối, ngay cả lấp liếm cũng không làm được, lại lập tức nói với Tô Lân: “Là bạn trai tôi nói cho tôi biết.”
“Mé.” Tô Lân có hơi cạn lời, “Tôi khuyên cậu không nên nói về xu hướng tính dục của mình ở khắp mọi nơi như thế.”
“Nhưng mà cậu là người Anh, người khác cũng sẽ không bất ngờ về chuyện này lắm.” Tô Lân bổ sung.
Vu Thần An không biết bản thân xảy ra vấn đề gì, từ trước đến nay cậu chưa từng nói điều đó với ai, nhưng bây giờ lại luôn muốn nhắc đến Hoắc Cẩm Đường với người khác.
“Nói với thầy Tô thì không sao mà.” Vu Thần An lục lại ảnh trong điện thoại, “Có phải anh ấy rất đẹp trai không?”
Tô Lân híp mắt, không bình luận gì về ngoại hình Hoắc Cẩm Đường mà hỏi: “Sao nhìn quen mắt thế nhỉ?”
Vu Thần An cất điện thoại đi, cân nhắc rồi nói: “Có lẽ đã nhìn thấy trên bản tin? Anh ấy rất lợi hại, hiện tại anh ấy đang quản lí toàn bộ sản nghiệp của gia đình, khách sạn Minh Đình cũng là của Hoắc gia…..”
“Khách sạn Minh Đình?!” Đột nhiên Tô Lân lớn tiếng, “Minh Đình mà mở khắp cả nước á?”
“Đúng vậy.” Vu Thần An gật đầu.
Tô Lân giận không có chỗ phát tiết, bắt đầu lên án với Vu Thần An: “Cái khách sạn rác rưởi đó, giá đã cao thì thôi, kết quả dịch vụ cũng chẳng ổn tẹo nào.
Lại còn để ‘áo mưa’ trong ngăn kéo, khiến con gái tôi lôi ra hỏi đây là cái gì…..”
Nói tóm lại là Tô Lân có mối thù vô cùng sâu sắc với Hoắc Cẩm Đường-người chưa từng gặp mặt, thậm chí anh ta còn nghĩ thà rằng Vu Thần An thật sự đi tìm lão già còn hơn…..
Lúc trước Vu Thần An bị Tô Lân sỉ vả thì chẳng thấy uất ức, mà bây giờ lại uất ức thay cho Hoắc Cẩm Đường.
Cậu nghĩ đây cũng không phải là lỗi của Hoắc Cẩm Đường, hắn đâu thể quản lí từng khâu nhỏ nhặt trong khách sạn, vả lại để áo mưa miễn phí ở đó cũng ok mà, bất cứ khi nào cần cũng có, cậu và Hoắc Cẩm Đường cũng rất cần.
Vu Thần An nói: “Tôi sẽ phản hồi lại với anh ấy, anh ấy bận quá, bình thường không chú ý đến chi tiết này.”
Tô Lân dừng lại, không nói nữa.
Là một phần tử trí thức, một người làm công tác văn hóa và một con ma luôn khinh khỉnh bắt bẻ người khác không đủ thông minh, trong nháy mắt Tô Lân cảm thấy rằng, một kẻ ngu ngốc cũng có nét đáng yêu riêng biệt, chẳng hạn như bất luận người khác nói gì cũng sẽ bảo vệ bạn trai của mình.
“Không thèm nghe cậu nói nữa, phải đọc sách cẩn thận biết chưa?” Tô Lân nói, tôi đã liệt kê vài cuốn sách cho cậu, mua về nhớ đọc, nếu không sẽ vụng về trên sân khấu rồi bị cười nhạo đấy.”
Vu Thần An chỉ biết gật đầu một lần nữa.
——-
Tô Lân rời đi chưa bao lâu thì Vu Thần An hoàn thành bộ phim, cuối cùng cậu cũng học được cách đeo khẩu trang.
Bình thường tiểu Đào không đáng tin cậy lắm, nhưng lúc này lại nhớ chuẩn bị kĩ càng cho Vu Thần An.
Đi xe chuyên dụng cũng rất tốt, trực tiếp đưa Vu Thần An và hành lí liên quan đến chỗ Hoắc Cẩm