Editor: Mù Tạt
——–
“Sau khi đến Anh thì làm gì?” Hoắc Cẩm Đường hỏi Vu Thần An.
Hắn đã từng đến Anh, và cũng từng đến các nước khác, mà nếu so sánh thì chẳng thấy nơi đó có gì đặc biệt.
Suy bụng ta ra bụng người thì hắn luôn nghĩ Vu Thần An về đấy một mình sẽ rất nhàm chán.
“Tầm này trở về,” Vu Thần An ngẫm lại, “Vừa lúc có thể đi xem Premier League.”
Hoắc Cẩm Đường “Ồ” một tiếng, hắn không ngờ Vu Thần An sẽ thích xem bóng đá.
Dường như Vu Thần An biết Hoắc Cẩm Đường đang nghĩ gì: “Em đã đi xem cùng bạn, cậu ấy thích, cậu ấy nói muốn trở thành một tên máu mặt trên sân cỏ.”
“Bạn người Anh?” Hoắc Cẩm Đường nhẹ giọng hỏi.
“Dạ, quen từ hồi trung học, có người gây phiền toái với em, cậu ấy đã giúp em rất nhiều.” Vu Thần An nói, “Cậu ấy thông minh hơn em và thi đỗ vào một trường tốt.”
“Lần này quay về sẽ đi xem bóng với cậu ta?” Hoắc Cẩm Đường ngồi dậy.
“Không.” Vu Thần An nói, “Cậu ấy mất rồi.”
Hoắc Cẩm Đường giật mình, hắn không nghĩ sẽ nghe điều này.
“Mấy trường tốt cạnh tranh rất khốc liệt, cậu ấy muốn trở nên thông minh hơn, muốn được xếp hạng nhất nên đã uống rất nhiều thuốc, cậu ấy nói là thuốc tăng cường trí nhớ, người khác đều uống.” Vu Thần An nói, “Khi đó mẹ em phát bệnh, em ở bênh viện chăm sóc bà, không lo cho cậu ấy được.
Mà về sau bọn họ lại đều chết.”
Thì ra là thế, mất đi người bạn duy nhất và thân nhân của mình, nên đã lựa chọn rời khỏi đất nước kia và chạy về tìm người-tìm người thân một cách ngu ngốc.
“Vậy nên không thông minh không phải không có lợi.” Vu Thần An nói, “Em sẽ không uống thuốc đâu, uống cũng vô dụng.”
“Người ta đã chết rồi mà em còn nói xấu.” Hoắc Cẩm Đường gõ trán Vu Thần An, “Đến đó thì nhớ mang một bó hoa đi thăm bạn em.”
Vu Thần An gật đầu, lại suy nghĩ xem còn có thể làm gì nữa không.
“Có thể đến West End ở Luân Đôn để xem phim, mấy lễ hội âm nhạc cũng sắp bắt đầu òi, em muốn đến công viên Hyde nữa.
Nếu được, buổi tối em sẽ đi bar…..” Tính toán như vậy, đúng là có không ít việc có thể triển.
“Hay là em cứ tiếp tục ở lại Trung Quốc làm dân tị nạn đi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Nhìn em phấn khích thế này, nói không chừng đến đó rồi quên đường về.”
“Không đâu.” Vu Thần An nói, lúc này cậu mới chú ý tới, cúi đầu hôn lên môi Hoắc Cẩm Đường: “Nơi này có anh mà.”
Nhắc đến quán bar, nhắc đến Hoắc Cẩm Đường, Vu Thần An nhớ ra điều gì, mặt mày nhăn lại: “Em còn muốn nhanh chóng trở về, anh không được chạy theo người khác đấy.”
“Tại sao?” Hoắc Cẩm Đường hỏi.
“Em đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên gặp anh và uống rượu anh chế.” Vu Thần An nói, “Anh pha rượu quá khó uống.
Chỉ có ly whisky nguyên chất đầu tiên là uống được thoi, mấy thứ còn lại á, disgusting*! Thế mà lại còn có rất nhiều người chạy đến tìm anh, nói muốn uống rượu của anh, khi ấy em nghĩ, chắc phải khó khăn lắm mới theo đuổi được người này, đều có người vì anh ta mà bằng lòng uống mấy thứ kia.”
*disgusting: kinh tởm =))
Hoắc Cẩm Đường dở khóc dở cười.
Cuối cùng hắn đã biết chuyện gì xảy ra với vẻ mặt khó tả của Vu Thần An khi nuốt xuống ngụm rượu kia trong lần đầu gặp mặt, lúc ấy hắn còn tưởng Vu Thần An không thể uống rượu.
“Con sâu rượu này rốt cục cũng bắt đầu ghét bỏ anh rồi hử.” Hoắc Cẩm Đường ôm cổ Vu Thần An, “Mau nói em còn gạt người chuyện gì nữa, không phải là em đã lấy được bằng lái từ lâu rồi đấy chứ, thực chất là cao thủ đua xe?”
Cái này thì thật sự không phải.
Vu Thần An bị hắn nhắc lại, nhớ tới kì thi mình lại lại lại rớt, chán nản tột cùng: “Em đã tập xe rất nhiều mà.”
Hoắc Cẩm Đường đã sớm lấy lại hộ chiếu lần nữa, nhưng hắn cũng không định nói cho Vu Thần An: “Được rồi, bằng lái của anh bị mất là do em, sau này em phải lái xe cho anh đấy.”
Về phần Vu Thần An đến Anh rồi mới nhớ ra luật lệ giao thông của Trung Quốc và Anh khác nhau, hoàn toàn không thể tập xe, đó lại là một câu chuyện khác.
Hắn trở mình, vị trí được đổi, Vu Thần An bị đặt ở phía dưới, ngón tay Hoắc Cẩm Đường vân vê lông mi cậu: “Bây giờ chúng ta nên ‘lái’ một chiếc xe khác.”
Vu Thần An cũng chẳng chối từ, sắp phải đi rồi, cậu nghĩ càng phải triền miên ôm ấp nhiều hơn.
Thậm chí cậu còn muốn trao đổi dịch thể, muốn da thịt thấm đẫm vào nhau, muốn mãi mãi chẳng rơi nước mắt thêm lần nào nữa.
Thời gian mấy tháng, ngẫm lại thì thấy dài vô cùng, mà hai năm qua không có Hoắc Cẩm Đường đã trải qua như thế nào, thật sự khó mà tưởng tượng được.
——
“Tao pha rượu khó uống lắm à?” Hoắc Cẩm Đường hỏi Triệu Gia.
“Ôi đại ca ơi, mày tưởng nó rất hấp dẫn?!” Triệu Gia kinh hãi, “Mỗi lần mày đến đều trực tiếp mở bình, có khi nào mày uống rượu mình pha đâu,