*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hoàng Bích Ngọc
Khóe môi Lại Tư giương lên thật cao, anh đưa những ngón tay dài và trắng bóc, nhéo nhéo mũi ngọc của cô: "Bảo bối ngốc, làm gì mà kinh ngạc như vậy, cái này cũng đâu phải là chuyện gì ghê gớm."
"Nhưng......Nhưng mà, không phải anh rất ghét việc em tiếp xúc với Trình Lãng sao? Sao lại đáp ứng sáng khoái như vậy?"
Tuyết Thuần vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc, cô không tin vào những gì mà chính mình nghe thấy. Cô có chút mụ mị rồi, là cái gì khiến Lại Tư thay đổi 180 độ? Hại cô phải nghĩ ra một đống lý do để giải thích, sắp xếp từng từ một, làm hết khả năng để từng câu từng chữ hài hòa nghe lọt tai nhất, nghe nhu hòa cảm động nhất.
Đột nhiên một câu nói khiến Lại Tư sảng khoái trở lại, cô lại có thể, không có không gian để phát huy.
"Em cho rằng em với những mánh khóe nhó kia anh sẽ không nhìn ra sao?" Nhìn Tuyết Thuần khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, Lại Tư càng cười sâu thêm: "Bọn em ngày ngày gọi điện thoại, anh không biết? Em len lén gửi nhắn tin cho cái người trong quá khứ kia, anh không biết? Hả? Anh không quan tâm người anh yêu như vậy sao?"
Rầm! Tuyết Thuần lấy tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được mà đỏ mặt, không phải ngượng ngùng, mà là tức giận. Cái việc đó mà anh có thể nhớ lâu như vậy? Tư thế khuất nhục kia, cô thật sự rất ghét, rất khó chịu.
"Bảo bối, nghĩ một chút. Thật ra khi làm, rất thoải mái."
Lại Tư tiếp tục cười ác liệt, đáng chết, còn cười lịch sự ưu nhã đến như thế. Nếu là người ngoài nhìn thấy vẻ mặt thân sĩ chính trực của anh lúc này, tuyệt đối đoán không được lời anh nói ra có bao nhiêu sắc tình vô lại.
"Em muốn đi bệnh viện thăm Trình Lãng."
"Được."
Cái gì? Tuyết Thuần ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lại Tư không có thay đổi nửa phân dáng vẻ tươi cười.
"Em...em......" môi Tuyết Thuần run rẩy, vụng trộm hung hăng lau một chút mồ hôi lạnh, cô tự cho là đem vấn đề được giấu rất kín, nhưng ở trước mặt Lại Tư cũng không giấu nổi. Anh đồng ý sảng khoái như vậy, có phải ngay từ khi bắt đầu đã đoán được những tính toán trong lòng cô không?
"Em với Trình Lãng không phải quan hệ như anh nghĩ đâu." Cô vội vàng giải thích, một mặt là sợ Lại Tư hiểu lầm, cho là cô đối với Trình Lãng vẫn chưa dứt, tiếp theo là tổn thương Trình Lãng, sau đó lại để cho quan hệ hai người họ trở nên hỏng bét như trước.
"Anh hiểu." Lại Tư hôn môi của cô một cái: "Bảo bối sợ cái gì? Anh đồng ý với em vĩnh viễn sẽ không làm em bị thương, huống chi, không có anh ngầm cho phép, em cho rằng những động tác nhỏ của bọn em có thể thuận lợi tiến hành?"
Chỉ có đứa ngốc mới phạm cùng sai lầm ở một vấn đề. Vấn đề tình cảm, thông minh như anh, chuyện của Trình Lãng lúc trước, làm cho quan hệ của anh và Tuyết Thuần trở nên rất tệ. Anh đã sớm lĩnh ngộ được cách giải quyết đúng đắn, có vết xe trước, anh tuyệt đối sẽ không để những chuyện giống như trong quá khứ phá hỏng quan hệ của bọn họ. Tóm lại, sau khi làm Tuyết Thuần đới với Trình Lãng hết cảm giác áy náy, anh sẽ có một chút thủ đoạn, để quan hệ qua lại của hai người họ đứt luôn.
Nghe thấy lời nói của Lại Tư, Tuyết Thuần ngây thơ vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên: "Có thật không? Lời Lại Tư nói đều là thật? Em cho rằng mình đang nằm mơ! Anh biết, Trình Lãng
với Thiến Sở Sở là bạn tốt nhất của em, em hi vọng anh có thể thích bọn họ nhiều một chút."
Tuyết Thuần rất vui mừng, cảm giác nằm mơ không chân thật chút nào, hoàn toàn không ngờ Lại Tư lại dễ nói chuyện đến thế, là bởi vì anh còn có lời phía sau. Lúc Tuyết Thuần đang chìm đắm trong sự vui vẻ, thì trong đầu Lại Tư đang nghĩ làm thế nào để đẩy Trình Lãng càng xa cô càng tốt.
"So với trân châu ở Nam Hải còn thật hơn. Nếu đã là bạn tốt nhất của Tuyết Thuần, anh đương nhiên sẽ không bạc đãi anh ta, chỉ cần anh ta quy quy củ củ." Lại Tư vuốt ve cổ ngọc mềm mại của cô, sau đó từ từ rơi xuống xương quai xanh khêu gợi, bất động lên tiếng trêu chọc.
"Ừ, trước kia là do hiểu lầm." Tuyết Thuần gật đầu thật mạnh, cô chờ những lời nói này của Lại Tư rất lâu rồi! Cô cảm động đến sắp rơi nước mắt, quỳ lạy để hình dung cũng không quá đáng.
"Như vậy, Tuyết Thuần đừng quên những gì mà em đã hứa." Lại Tư vừa lật người, liền đem Tuyết Thuần đè ở phía dưới.
Khuôn mặt Tuyết Thuần đỏ bừng, là vì vừa nãy niềm vui quá bất ngờ. Bây giờ lại nhớ đến điền kiện mà Lại Tư đưa ra.
"Anh vẫn chưa ăn tối mà." Trong đầu Tuyết Thuần chợt lóe, nghĩ ra một lý do, "Như vậy đối với thân thể không tốt."
"Lúc về quá muộn, ở trên máy bay có ăn qua rồi mới trở về." Lại Tư cười tà mị một tiếng: "Huống chi cơm tối lúc nào cũng có thể ăn, còn Tuyết Thuần không phải lúc nào cũng có thể ăn được." Trước khi cô đổi ý, phải làm nhanh.
Trung Quốc.
"A, trở lại rồi." Tuyết Thuần lôi kéo chiếc áo lông bằng nhung màu đỏ, ánh sáng màu hồng chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô làm gương mặt cô càng thêm phần tươi tắn rực rỡ. Bởi vì là mùa đông, ra khỏi sân bay rất là lạnh, cô kéo cao cổ áo, mũ áo khoác nhung đỏ che hết phần đầu của cô, chỉ lộ ra một đôi mắt to trong suốt sáng long lanh.
Kéo theo va ly hành lý, cô còn có chút choáng váng, Lại Tư dễ dàng để cô trở về như vậy, tự nhiên sẽ không lo lắng về chuyện của cô và Trình Lãng, không thể không nói, tâm tình của cô rất tốt, là bởi vì cô và Lại Tư đã hình thành sự tin tưởng lẫn nhau.
Trước tiên đi thăm Trình Lãng cùng Sở Sở một chút, sau đó sẽ trở về thăm mẹ một chút. Mấy tháng không gặp, thật là nhớ bọn họ nha!
"Tiểu thư, cô cầm nhầm hành lý."
Tuyết Thuần ngạc nhiên, ngẩng đầu, con ngươi chợt mở rộng, một đôi mắt phượng thật đẹp và trầm tĩnh nha! Trông vào trong, giống như nhìn thấy một mặt hồ yên tĩnh.
"Tiểu thư?" Lãnh Quý Cung lạnh lẽo liếc mắt một cái, trong lòng chán ghét, để ý một chút đôi mắt có thể làm điên đảo chúng sinh, đáng tiếc là một người phụ nữ si mê thô tục.
"A, Thật xin lỗi." Tuyết Thuần nhìn một chút rương hành ly trong tay lái xe, ách, thấy màu sắc không giống, cô không khỏi lúng túng nói.
Thấy cô ngoài trừ