Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 79: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Trình Lãng không thể nhịn cười thêm nữa, cúi gục xuống cười thành tiếng: "Sao anh lại không thể lương thiện hơn phụ nữ chứ? A, cũng khó trách, Tuyết Thuần tiếp xúc với đàn ông đúng là quá ít rồi, nên đem vòng tuần hoàn sinh hoạt của mình mở rộng một chút, biết nhiều người đàn ông ưu tú hơn nữa. Thật ra thì, trong mỗi người đàn ông đều có một phần dịu dàng lương thiện."

Trình Lãng tận tình khuyên nhủ, nói một câu thật lòng, Lại Tư đánh anh thành ra như vậy, không hận là điều không thể nào. Nhưng ai bảo người ta là tảng đá cứng, anh chỉ là trứng gà đây? Chỉ cần anh ta đối tốt với Tuyết Thuần là được, như vậy anh cũng không có gì đáng để so đo cả. Hiện tại, anh chỉ muốn quý trọng cuộc sống và sinh mạng của mình, có muốn hiếu thuận với mẹ nữa.

Không thể phủ nhận, anh thật ra rất thích cô gái này. Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Tuyết Thuần, đã có cảm tình tốt với cô rồi. Trong nháy mắt đó, anh còn cảm thấy cô chính là thiên sứ gãy cánh mà ngã xuống đây, không dính một hạt bụi trần nào, cứ khác biệt như vậy đấy, cứ như vậy mà tĩnh mịch bi thương. Anh chỉ muốn làm vương tử cứu vớt cô mà thôi.

Đấy là chuyện của nhiều năm trước, hiện tại, đã có người đàn ông khác bảo vệ cô, nhưng anh vẫn muốn nhìn cô tận hưởng hạnh phúc. Thiên sứ nên sống ở trong thiên đường, chứ không phải là địa ngục bi thương. Lần này anh bị thương không phải lỗi do cô, là chính bản thân anh có lòng riêng trước, mới hại Lại Tư sinh ra hiểu lầm như vậy.

Người đàn ông khi chìm đắm vào tình yêu, cho dù người phụ nữ của mình chỉ lộ một chút chân thôi, cũng sẽ ghen. Mà sống ở thế giới hắc đạo, Lại Tư có lòng tự ái cực mạnh như vậy, lại có điều kiện không thể tưởng tượng nổi, làm đến bước này, cũng không có gì là lạ cả.

"Về sau chúng ta vẫn sẽ là anh em chứ." Trình Lãng bỗng nhiên nói, anh em dù sao cũng thân cận hơn bạn bè, nếu như đây là lý do duy nhất để có quan hệ với cô, anh nguyện ý. Cho dù giờ phút này lòng như đao cắt.

Tuyết Thuần sững sờ một chút, chợt khẽ mỉm cười: "Được." Trong lòng liền thả lỏng hơn rất nhiều, cô cho rằng, muốn khuyên Trình Lãng buông tay, phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chuyện này so với dự đoán của cô đơn giản, dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn cảm xúc của Tuyết Thuần đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng hơn nhiều, trong lòng Trình Lãng có chút an ủi. Đúng, chính là như vậy, không cần gánh nặng, chỉ cần Công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc là tốt rồi.

"Em, rất yêu Lại Tư?" Cuối cùng cũng hỏi ra, gân xanh trên trán khẽ nổi lên. Đây là vấn đề mà anh rất sợ phải đối mặt. Vì nó làm đứt đoạn chút hy vọng cuối cùng của anh.

Tuyết Thuần tay đặt
trên đầu gối cứ nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như vậy lặp lại hơn mười lần, cô nói bé đến nỗi không thể nghe rõ chữ: "Vâng."

"Thật xin lỗi, bởi vì không muốn mất đi anh ấy, cho nên bây giờ mới đến thăm anh." Tuyết Thuần giống như một con đà điểu, nói mỗi một chữ, đầu liền chôn xuống dưới một chút: "Mấy ngày nay, em đã làm cho Lại Tư có thể tiếp nhận hai người. Anh yên tâm, anh ấy sẽ không làm anh bị thương nữa, anh ấy đã đồng ý chuyện này với em, nhất định sẽ không nuốt lời đâu."

Trình Lãng liếc qua cái eo của cô, có chút mất hồn, con ngươi đen nhánh lướt qua một tia đau đớn.

"Như vậy.......cũng tốt. Lúc trước anh còn lo lắng, em là bị ép buộc phải ở bên cạnh anh ta. Cho nên lần này anh thật sự buông tay rồi, Tuyết Thuần nhớ phải thật hạnh phúc." Trình Lãng cố gắng nặn ra vẻ mặt thoải mái mà mỉm cười. Thật ra thì trong lòng để ý muốn chết! Thời gian ơi, để thời gian tới chữa lành vết thương.

"Trong một tháng này, mỗi ngày em sẽ đến đây cùng anh làm vật lý trị liệu."

"Thật tốt quá, anh ngày ngày ở trong bệnh viện nhàm chán muốn chết, Tuyết Thuần chịu vào thăm anh, không có gì tốt hơn."

......

Nghe thấy âm thanh nói chuyện ấm áp hoàn hoãn bên trong, Thiến Sở Sở vô lực dựa vào cửa.

Ánh mắt của cô mất hồn nhìn chằm chằm vào vô định, trong lòng chỉ có một ý niệm: cho dù là ở đâu, người Trình Lãng yêu nhất, đều là Tuyết Thuần. Cho dù Tuyết Thuần làm ra chuyện không thể tha thứ, Trình Lãng vẫn như cũ không có trách cứ cô ta.

Không chỉ có như thế, vì để cô ta cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, còn cố ý nói những lời làm mình đau khổ. Tại sao còn đối với Tuyết Thuần tốt như vậy? Mà cô yêu Trình Lãng như vậy anh cũng không thèm ngoảnh lại nhìn cô một cái, thời điểm anh khó khăn nhất, người luôn ở bên cạnh chăm sóc anh là cô, Trình Lãng cũng không đối tốt với cô bất cứ mặt nào.

"Có nhớ anh không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng ấm áp của Lại Tư.

Tuyết Thuần cơ hồ có thể thấy được trên mặt anh là nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt là vẻ mặt của người chồng nhỏ bị bỏ mặc.

Tuyết Thuần một tay cầm một túi táo đỏ, một tay cầm điện thoại di động, đang đi về phía phòng bệnh của Trình Lãng.

Câu nói này, hơn nửa tháng nay cô nghe không dưới 100 lần, mắt không 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện