*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Windy
Biết được chuyện này làm cô gần như sụp đổ. Cô cắn chặt môi, đôi môi đỏ tươi mềm mại lại càng mê người hơn.
Lúc sau, cô giống như dùng toàn bộ sức lực, bàn tay nhỏ nắm chặt, vất vả nói: “Mình không biết, mình sẽ trở về hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, rồi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”
“Đứng lại!” Xuyến Sở Sở giữ cánh tay lại, hỏi, “Cậu đã hại anh ấy thành ra như vậy rồi, vẫn còn mặt mũi mà đi gặp Trình Lãng?”
Tư thế đi bộ của Tuyết Thuần cứng nhắc, không quay người lại cô cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lẽo lúc này của Xuyến Sở Sở, không còn sự nhiệt tình và vui vẻ như trước.
Hình như cô bạn thân duy nhất của cô, thật sự mất rồi.
Biết là vậy, Tuyết Thuần càng không dám quay đầu lại nhìn. Đã từng, ngoại trừ mẹ nuôi, cô ấy và Trình Lãng là những người quan trọng không thể thiếu trong đời của cô, người thân duy nhất của cô.
“Không sai, chồng cậu là ân nhân cứu mạng mình. Nhưng anh ta không được làm hại Trình Lãng!” Câu cuối cùng Xuyến Sở Sở tê tâm phế liệt mà nói ra. “Mình dám đảm bảo, nếu trong những ngày vừa rồi người nằm trong bệnh viện là mình, mình tuyệt đối sẽ không trách anh ta nửa phần! Cho dù mình chết, anh ta cũng không nợ mình cái gì cả, bởi vì mạng này là anh ta cứu về. Nhưng không được làm hại Trình Lãng!”
Một năm này, hình như Tuyết Thuần rất khó khống chế được nước mắt của mình, đứng quay lưng với Xuyến Sở Sở nước mắt cô đã rơi đầy mặt. Là ai ép Sở Sở tới cực hạn như vậy, cô cũng không tin lời nói của Trương Như Ý, bởi vì Lại Tư, cô thật sự rất tin tưởng anh!
Nhưng bộ dạng quyết tuyệt vừa đau lòng vừa đáng hận của Xuyến Sở Sở, lúc này, dường như cô lại tin tưởng lời nói của bọn họ.
Tâm trạng cô mệt mỏi, chết lặng vô hồn mà đi ra ngoài cửa chính bệnh viện.
Lúc cô đột nhiên thanh tỉnh thì phát hiện cô một thân một mình đã đi qua ba trạm xe lửa.
Ở bên trong người đến người đi, Tuyết Thuần ôm cánh tay đứng ở trên đường lớn, mặt chôn ở giữa hai đầu gối, mặc cho hơi ấm thấm ướt da thịt của cô.
“Lại Tư...”
“Đương gia.” Đao Dân ở bên cạnh Lại Tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên muốn nói lại thôi.
Lam Dạ thì khác, anh ta liếc một cái, nói ra lời nói lạnh nhạt trong lòng anh ta, “Nếu đương gia biết rõ hành động của Trù Nhiên, vì sao vẫn không quan tâm tới hành động của cô ta? Nếu mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra, bà chủ sẽ bị tổn thương.”
Những chuyện này đáng lẽ bọn họ không cần nhắc nhở, bọn họ chỉ cần để ý bộ phận quân hỏa là tốt rồi. Nhưng bởi vì thường ngày Lại Tư rất cưng chiều bà chủ, lại không định bảo vệ như vậy, chẳng lẽ đương gia hồ đồ rồi? Đầu thiên tài nay bị chập mạch?
Ngón trỏ thon dài của Lại Tư xoay xoay bút máy Kim Cương trong tay, không thể không nói anh thật rất thích kim cương, dù là ở trước mặt thuộc hạ, cũng không che giấu đam mê của mình. Huống hồ, có ai nói qua, đàn ông không thể thích kim cương?
Lại Tư chợt xoay chiếc bút giá trị xa xỉ trong tay nhiều hơn, lông mày anh tuấn nhíu một cái, lại nhìn chằm chằm vòng xoay của bút, chỉ nhìn thoáng thấy bóng dáng của chiếc bút máy. Giọng nói lười biếng, như lơ đãng nói, “Tôi nhớ các anh vẫn luôn không tin cô ấy, sao hôm nay lại quan tâm tới cô ấy? Hả? Lam Dạ?”
Nói
xong, ngón trỏ của anh lại tiếp tục, bút máy không ngừng chuyển động, con mắt tinh trí mang theo vẻ thăm dò, không hề chớp mắt, không đổi sắc, dường như muốn nhìn rõ Lam Dạ hơn.
Trong lòng Lam Dạ cả kinh, sắc mặt không thay đổi, “Cô ấy là người phụ nữ của ngài.” Trừ lần đó ra, anh đã không còn suy nghĩ khác.
Ánh mắt Đao Dân lóe lên nét kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía Lam Dạ, toát mồ hôi thay cho anh ta. Lam Dạ sẽ không có suy nghĩ khác với bà chủ chứ? Nếu thật như vậy, đương gia nhất định làm thịt anh ta. Kẻ thù đoạt vợ không đội trời chung! Đội nón xanh cho ông chủ cũng phải có mạng mới được.
“Biết là tốt rồi, không có phân phó của tôi, không được làm bất cứ điều gì.” Cuối cùng, lại nói thêm một câu, “Người đàn bà của tôi, tôi hiểu rõ hơn các người. Muốn hoàn toàn nắm giữ được tôi, đây chính là rào cản cô ấy phải trải qua.”
Rào cản? Rào cản cái gì? Lam Dạ cau mày. Đao Dân như không nghe được gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, chứng thực sự trong sạch của mình. Trời ạ, dám giành phụ nữ với đương gia, đồng nghĩa với việc tìm phần mộ cho bản thân. Suy nghĩ đó hiện lên trong chớp nhoáng, anh cảm thấy khó chịu giống như bị lăng trì.
“Ra ngoài đi.” Ánh mắt sắc bén của Lại Tư không rời khỏi Lam Dạ, nhìn anh ta chằm chằm.
Trước ánh mắt như vậy, Lam Dạ như cảm thấy có gánh nặng ở vai. Vốn là trong lòng không có chột dạ, như có như không khiến anh cảm thấy có chút ảo giác.
Cửa đóng lại, Lại Tư buông tay, dựa vào sau ghế, tinh thần mơ hồ.
Là tâm tư riêng của anh, anh cũng giống như vô số đàn ông khác, muốn biết rốt cuộc người phụ nữ mình yêu mến, yêu mình sâu đậm bao nhiêu. Đây là một khảo nghiệm vừa buồn cười lại vừa vô cùng nghiêm túc.
Chuyện này chưa từng xảy ra trong những năm tháng trước đây của anh, từng bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là những năm tháng quý báu nhất. mối tình đầu, thanh mai trúc mã, giống như để nói về bọn họ. Đúng, anh đố kỵ! Luôn luôn không thể đối địch được anh ta, lão đại xã hội đen tôn quý nhất, lại đố kỵ một tên tiểu tử bạch đạo, đố kỵ đến nỗi muốn hủy hoại anh ta, bao gồm cả hồi ức đẹp nhất của bọn họ.
Anh không chỉ muốn làm một lần, nếu bắt Tuyết Thuần chọn giữa anh và Trình Lãng, không biết cô ấy sẽ lựa chọn con đường nào đây? Là chọn tình cảm nhiều năm không cần hồi đáp của Trình Lãng, hay vẫn là anh người chồng của cô?
Trù Nhiên động tay vào chuyện của anh, dĩ nhiên, anh sẽ âm thầm chú ý mọi chuyện diễn ra, sẽ không để cho Tuyết Thuần bị thương, cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chu toàn cho cô. Hơn nữa, nếu cô đã lựa chọn đúng đắn, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ra khỏi bên ngoài, Đao Dân nhìn Lam Dạ bên cạnh nghi hoặc hỏi, “Lam Dạ, anh