*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Windy
Pakistan.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tuyết Thuần xong, Lại Tư bắt tay vào làm việc, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Đao Dân thầm lau mồ hôi, tám tỷ quân hỏa ở Pakistan, phải để đương gia tự thân xuất mã, nói vậy bà chủ không có ở đây, không phải là đương gia đang buồn chán sao.
“Đương gia thật không cần gọi bà chủ trở về sao?” Đao Dân thầm nghĩ, mỗi lần anh báo cáo hành tung của bà chủ, ánh mắt thâm trầm của đương gia sẽ lộ ra mũi tên nhọn hoắt như muốn giết người, còn đáng sợ hơn so với việc gặp tập kích trên đường vận chuyển quân hỏa.
Trong lòng Đao Dân cùng Lam Dạ hiểu rất rõ, Lại đương gia thâm tàng bất lộ, lúc này không bộc phát là yên lặng trước bão táp. Chắc chắn có một ngày lộ ra, đến lúc đó sẽ có người chết không toàn thây.
Lại Tư đột nhiên đứng lên, Lam Dạ từng bước tiến lên, tâm lạnh lùngthiếu chút nữa thở phào nhẹ nhõm, cho là đương gia cuối cùng không nhịn được nữa, chịu hành động. Đương nhiên sẽ có việc phân phó.
Nhưng không ngờ, chẳng qua là hai tay Lại Tư đút vào túi, chân bước chậm rãi, mặt nhìn ra cửa sổ sát đất, thẫn thờ nhìn.
Anh chưa từng không muốn đem Tuyết Thuần mang về bên cạnh, nhưng, còn chưa phải lúc, thời khắc chưa đến. Tuyết Thuần, phóng túng em, là vì sẽ buộc em càng chặt hơn. Chỉ là, nếu em cứ như vậy tiếp, liền khó mà nói. Khả năng của anh có thể đi đến đâu, anh cũng chưa biết đây.
Xuyến Sở Sở lao từ trong bệnh viện ra, xô ngã một người phụ nữ, hoa quả rơi đầy đất.
“Thật xin lỗi.” Xuyến Sở Sở vội vàng nhặt lên, đưa cho người kia, mắt liền mở to, “Bác gái?”
Người phụ nữ một thân váy tây trang lão luyện, mặt tái nhợt miễn cưỡng cười cười, “Sở Sở à, Trình Lãng không ở cùng cháu sao?”
“Anh ấy và Tuyết Thuần ở trong phòng bệnh.” Xuyến Sở Sở có chút tức giận, nhất định là vừa cùng đi với Tuyết Thuần, “Bác gái, sắc mặt người không được tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?”
“Không sao, hơi mệt thôi.” Trên mặt Trương Như Ý nhuộm một nét buồn rầu không giải thích được, “À, Tuyết Thuần cũng ở đây sao?”
Đôi mắt Tuyết
Thuần nheo lại, “Đang ở chung với Trình Lãng, bác gái tìm cậu ấy làm gì?” Bác gái cũng vậy, nhiều năm trước liền thích Tuyết Thuần nhu thuận.
“Có chút việc tìm nó. Đúng rồi, bác ở Trung Quốc không lâu lắm, trước tiên bác đi xem Trình Lãng một chút đã.” Trương Như Ý nói xong một câu, liền vội vã chạy đi.
Không bình thường. Bác gái luôn luôn kiêu ngạo, bất cứ lúc nào cũng luôn duy trì dáng vẻ mỉm cười đoan trang chăm sóc bản thân rất tốt. Vì sao bà ấy lại tiều tụy như thế?
“Anh nhất định đòi ra viện?” Tuyết Thuần hơi nhíu mày, lo lắng nói ra, “Ở nhà không có hộ sĩ chăm sóc cho anh.”
Trình Lãng nghe vậy, chậm rãi bước từng bước đến trước cô, hai tay đặt lên vai ngọc của cô, nhìn vào đôi mắt trong suốt kia rất nghiêm túc, màu đen bên trong đã từng cướp đi linh hồn của anh.
“Anh đường đường là một nam tử hán lại còn sợ không tự chăm sóc cho mình được? Em chính là suy nghĩ quá nhiều rồi, vì thế cuộc sống sẽ không thoải mái. Tuyết Thuần, em phải nhớ kĩ, em chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Phụ nữ nên bình yên núp dưới đôi cánh của người đàn ông. Huống hồ bên cạnh em có một người đàn ông mạnh hơn anh gấp trăm lần, là lúc em học được cách hưởng thụ hạnh phúc, mà không phải giống như ở quá khứ, không có việc gì lại đi tìm cái chết. Em yêu bản thân mình, chính là hồi báo lớn nhất đối với người yêu em. Anh chỉ có một tâm nguyện này thôi.”
Ánh mắt Tuyết Thuần hoàn toàn tối đen, giống như động không đáy, lại điểm xuyến ánh sao. Cô yên lặng nhìn Trình Lãng chằm chằm, lông mi hơi run run, trong lòng suy nghĩ đủ điều. Nhớ lại trước kia, giống như thời điểm anh vừa rời đi, cả ngày lẫn đêm đều muốn trở về