Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 85: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:Windy

“Cô đã không còn cơ hội.” Lại Tư cười nhạt, tất cả đã bị anh nắm trong lòng bàn tay vững như Thái Sơn.

Trù Nhiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra, một người phía sau chợt xông lên, gọi Trù đương gia rất là thê lương.

“Xảy ra chuyện gì? Đứng lên cho tôi!” Trù Nhiên cau mày, mắt lạnh liếc nhìn thuộc hạ người đầy máu, vẻ mặt lạnh lùng.

“Trù... Trù gia bị phá hủy!” Người kia khóc kêu một tiếng, truyền đến tin tức kinh thiên.

Trù Nhiên giật mình, ngay sau đó sắc mặt vô cùng tức giận, nắm lấy cổ áo anh ta, “Anh nói gì?”

“Là thật! Hệ thống truyền tin truyền đến hình ảnh cuối cùng, cả trụ sở Trù gia, còn cả các chi nhánh cứ điểm quan trọng, cũng bị bom nổ phá hủy!” Người kia khóc một tiếng, huyết lệ chảy đầy mặt.

Nghe nói tin dữ, trong đầu Trù Nhiên ong lên một tiếng, trong nháy mắt lâm vào trống rỗng, cô bị đả kích lớn quay ngược lại bước một bước dài, mặt lạnh không dám tin, cô lẩm bẩm nói, “Không... Sẽ không.”

Lại Tư ở bên cạnh cười châm chọc mắt lạnh nhìn bọn họ biết được tin dữ đó, “Không phải cô đã nói, không sợ cả Trù gia bị phá hủy cũng phải quyết đánh đến cùng sao, muốn đối nghịch với tôi sao, hôm nay đúng như mong muốn của cô rồi. Toàn bộ đều là lúc nên kết thúc, thắng thua liền định ở hôm nay đi.”

“Anh ra tay?” Trù Nhiên không dám tin nhìn anh.

Cô vẫn cho rằng vị trí của bản thân trong lòng Lại Tư là khác biệt, mặc dù anh đã cưới người phụ nữ khác, nhưng đối với cô nhiều lần bất chấp, Lại Tư cũng không bỏ qua cho cô? Cũng bởi vì, trong lòng cô là có chút mong đợi, thậm chí cho là Lại Tư có vài phần thương tiếc cô, cho dù có vài phần cũng tốt. Mặc dù miệng cô nói là không quan tâm sinh tử của Trù gia, nhưng khi tin tức truyền đến, cô chợt phát hiện ra ngay cả thứ bản thân nắm trong tay cũng mất đi, vốn là không còn dư lại mấy, bởi vì cô tùy hứng, ngay cả trù mã còn sót lại cũng chạy mất. Thật đáng buồn cười, cũng đáng tiếc.

“Đây chẳng phải là điều cô hy vọng nhất sao?” Lại Tư cười nhạt mày giương lên, hoàn toàn không có chút cảm giác xấu hổ gia tộc trăm năm truyền thừa, ngược lại nét mặt có chút sung sướng, chẳng qua lại lạnh nhạt cười so với cô còn lạnh đến tận xương tủy, “Tôi đã không có tính nhẫn nại. Trù Nhiên, ở trên đảo Luyện Ngọc, tôi nợ cô, trước đây đã trả sạch. Cô lại không tự biết bản thân cô đã cạn kiệt. Thấy cô đang ở trong số mệnh đáng buồn, tôi có thể tha cho cô một mạng. Điều kiện tiên quyết là, trả lại Tuyết Thuần bình yên vô sự cho tôi.”

Trù Nhiên khiếp sợ nhìn người đàn ông phía đối diện, anh tôn quý ưu nhã, cho dù mưa gió sấm dậy, long trời lở đất, kế hoạch của anh cũng sẽ không hề dao động.

Nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết nhau, anh chẳng qua là con nhím vừa thấy người liền cắn. Cô lớn hơn Lại Tư năm tuổi, cũng đến đảo Luyện Ngục trước anh một năm, ở một chỗ nào đó nhìn anh bị thương, nhìn anh đến chết cũng không chịu thua.

Khi đó cô phảng phất nhìn thấy giống như đã từng quen biết mình, vì vậy khi anh vừa đạt tới đắt địa, khi hoàn cảnh chưa quen thuộc, từng ra tay giúp đỡ anh vô điều kiện mấy lần. Nói cách khác, thật ra thì cô chưa từng không phải vì cứu mình, nhiều bạn bè, cũng tốt hơn một mình chiến đấu. 

Mặc dù là trải qua bóng tối địa ngục, là máu lạnh, cô lại cho là có phần đồng sinh cộng tử kia, cưới hỏi là chuyện thường tình.

Lại không thể ngờ tới lễ cưới sắp tới, hai nhà đều mong đợi, lại hoa lệ xoay người cưới một người phụ nữ khác. Người khác chỉ thấy một mặt lãnh khốc vô tình của cô, lại vĩnh viễn không biết, cô yêu anh đến mức nguyện ý chết vì anh!

Sau khi hết khiếp sợ, Trù Nhiên phức tạp suy nghĩ cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất trong nháy mắt. Thời điểm cô phục hồi tinh thần, vẻ mặt xúc động phẫn nộ lạnh xuống, chợt vô lực hừ cười mấy tiếng, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy bi thương.

“Hóa ra là như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi! Cho nên, anh có thể tiến hành trả thù em. Lại Tư, chào anh! Anh được lắm!” Bởi vì anh nhiều lần nhường nhịn, cô cũng càn rỡ phóng túng bản thân, thua thiệt cô trước đây đắc chí, đem tình ý của Lại Tư với cô lên đến mức tình cảm giữa hai người thành tình yêu. Hôm nay xem ra, đã là chuyện không thể nào.

Anh phá hủy cô, cô cũng muốn phá hủy anh!

Nghĩ tới đây, người cô vừa động một cái, thoáng qua trước gót chân Lại Tư đang di chuyển, cô đột nhiên ra tay, dùng con dao sở trường của cô hướng xuống vùng cổ yếu ớt nhất của Lại Tư!

Vừa dứt khoát lưu loát vừa có lực áp đặt đi xuống, bị vật thể có lực hạ xuống có thể cắt thành hai đoạn. Đây chính là kỹ năng tuyệt sát của mỗi Trù đương gia. Anh trai của Trù Nhiên có trình độ rất lớn ở Trù gia nhưng vẫn thua cô. Phải biết cái người này ở đảo Luyện Ngục chưa đến một tháng, còn nửa mạng liền chạy về Trù gia.

Cũng không thấy động tác của Lại Tư như thế nào, phản ngược lại anh bắt được cổ tay của cô một cách chính xác, ở lúc cô kinh hoảng liền dùng sức bẻ một cái, hung hăng thả xuống mặt đất.

Thình thịch!

Là ** tiếng vang đụng mãnh liệt với mặt đất kiên cố. Nhưng thân thể lại không ý thức được đau đớn của bản thân, nhảy lên một cái, điên cuồng phát động công kích.

Áo gió đen của Lại Tư theo thân hình của anh mà vặn vẹo kịch liệt, phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, dù sao cũng chỉ là phụ nữ. Cho dù hơn tuổi anh đi nữa, có kinh nghiệm hơn anh, bị huấn luyện nhiều hơn anh, nhưng bản thân Lại Tư là một thiên tài, tính toán chuyện tình thế gian là điểm mạnh, hiện tại anh dám ở chỗ này, dám ở thời điểm cô biết được tin tức mà vẫn không rời đi chút nào, chính là đoán chắc anh sẽ không thua. Anh quyết sẽ không ở thời điểm không cứu được Tuyết Thuần mà ngã xuống. Huống chi, thế gian này, còn không có xuất hiện người làm anh thua cuộc.

Bỏ qua cho Trù Nhiên mấy lần, trừ hồi báo ân tình khi đó là nguyên nhân bên ngoài, còn có lý do một thiên tài không muốn cô đơn. Lúc đứng trên vị trí cao bễ nghễ, thấy được thủ đoạn của anh được truyền tới thần kì, một truyền mười, mười truyền một trăm, không có người nào dám chống lại anh nửa chiêu. Chơi đùa với thủ đoạn của Trù Nhiên, thật ra thì là anh thích thú, có ai hiểu ngày mời không có đối thủ rất cô đơn?

Trù Nhiên thua.

Cô lau khóe môi dính máu, lộ ra vẻ mặt như hoa u ám, “Tại sao không giết em?” Giữa thế lực hắc ám, không tồn tại nhân từ.

“Nếu như theo lời cô nói, theo một phương diện nào đó chúng ta cũng coi là tri âm. Giết cô, tôi cũng mất đi một đối thủ mạnh mẽ. Đồng thời, tôi nhớ Trù Nhiên cô đã từng nói, không sợ bản thân bị hủy diệt, cũng phải đối đầu với tôi. Những lời này, tôi đã truyền đạt cho Trù gia trước, tin tưởng ông ta sẽ không cho cô tiếp tục đảm nhiệm vị trí đương gia nữa. Không bằng tôi thuận nước đẩy thuyền, tha cho cô một mạng, hoặc là, hai nhà chúng ta vẫn tụ hợp lại một cách vui vẻ. Dĩ nhiên cho dù không thể, ít nhất cũng trở lại quỹ đạo của mình, hỗ trợ nhau không nợ nần.”

Lại Tư đột nhiên vỗ vỗ tay, ngay sau đó sau lưng xuất hiện một số nhân vật quan trọng của Trù gia. “Cuối cùng, có giữ được Trù gia hay không, liền theo ý của Trù đương gia cô đó.”

Thủ đoạn rất cao minh mà tàn nhẫn! Để cho mấy tay Trù gia biết, Trù Nhiên cô luôn đem vị trí của Trù gia ở vị trí thấp nhất, đồng thời cũng phải ép cô đến không còn đường lui.

Trù tam gia căm hận chỉ vào phía Trù Nhiên, “Đều nói phụ nữ khó thành châu báu, đắc tội Lại Tư, hai nhà liền thành thù địch, làm sao có thể ăn nói được? Trù đương gia, chính cô chơi đùa với lửa, ngược lại bị thua. Dụ dỗ cả chúng tôi, phá hủy cả Trù gia, cô là tội nhân thiên cổ của cả tộc, không có tư cách làm Trù đương gia nữa!”

Những người khác cũng phụ họa nói theo, “Nếu không phải là Lại đương gia hạ thủ lưu tình, chúng ta cũng không còn mạng mà đứng ở chỗ này nữa.”

“Như vậy cũng tốt, vừa đúng lúc mượn cơ hội này, kết thúc chiến tranh giữa hai nhà. Hai nhà theo hẹn ước trước, đều quan sát, một khi bị lợi ích công kích, liền cùng nhau hiệp thương.”

Nhìn một chút, đây chính là trợ thủ đắc lực nhất của cô, ba cái đuôi, tất cả đều là phản đồ sợ chết.

“Lại Tư, đây chính là kết quả anh muốn sao. Em thua, thua tâm phục khẩu phục.” Anh là vương tử, cô sao có thể vọng tưởng đánh thắng anh đây? Trù Nhiên cười khổ, cô thua hoàn toàn, không phải bại
vì Tuyết Thuần, mà là bại bởi Trù Nhiên, đối thủ mạnh mẽ nhất cả đời này của cô, cũng là đối thủ cô vĩnh viễn không thể chiến thắng được.

“Nhưng mà, để em giúp anh nhìn người phụ nữ anh yêu nhất đi!” Trù Nhiên lau lau vệt máu trên môi, cười lạnh một tiếng, “Anh một mực yên lặng cho phép em làm như vậy, không phải là muốn nhìn đến cuối cùng sao? Để em làm người xấu, giúp anh thực hiện tâm nguyện này.”

Ánh mắt Lại Tư hơi thu lại, Trù Nhiên bây giờ rất hiểu anh. Tới cùng không muốn ngăn cản? Lại Tư chần chừ trong nháy mắt, một lần chần chừ này của anh, Trù Nhiên đã nắm được nhược điểm này.

Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Tuyết Thuần và Trình Lãng từ hai hướng khác nhau bị đưa tới, sau đó rất cẩu huyết, bị súng chĩa vào huyệt thái dương, chỉ cần một phát súng, não hai người lập tức bay ra.

Nhìn thấy Lại Tư, Tuyết Thuần lộ vẻ vui mừng. Tinh thần của cô có chút chật vật, trên mặt đỏ ửng không bình thường. Nhưng cô cười rất đẹp, rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất, chấn động tâm trí của anh.

“Em vẫn luôn biết, anh sẽ đến cứu em.” Thân thể Tuyết Thuần vô lực, bởi vì nhìn thấy sự xuất hiện của anh, cả người phảng phất lóe lên thâm tình. Cô hoàn toàn tin tưởng, cô tin chắc, chỉ cần có Lại Tư ở đây, cho dù trời có sập xuống, anh cũng có thể đứng lên gạt bỏ trong nháy mắt.

Môi Lại Tư ngậm chặt, dáng vẻ có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Anh nhìn về phía Trù Nhiên, “Cô muốn làm cái gì?”

Trù Nhiên lạnh mặt khẽ mỉm cười, “Mặc dù em thua, nhưng thực ra em cũng không hề thua. Thời điểm đánh nhau vừa rồi, em đã cài trên người anh một trái bom, hiện tại chỉ cần anh động đậy một cái, sẽ bùm một tiếng, tan xương nát thịt.”

Lại Tư cau mày, lời của cô, có thể tin tưởng căn bản là số không.

Trù Nhiên chuyển hướng người bản thân cho là quan trọng nhất, mắt lạnh chán ghét nhìn về phía Tuyết Thuần, “Rất khó nha, nơi này có đến hai người đàn ông cô thích nhất. Hiện giờ tôi cho cô hai lựa chọn, giữa hai người đàn ông này, chỉ có thể chọn cứu một người, cô sẽ cứu ai đây?”

Tuyết Thuần cố gắng kiềm chế nhiệt độ bên trong cơ thể không ngừng nóng lên, không tự nhiên miễn cưỡng cười khổ, “Cô đang nói đùa sao.”

“Nếu như cô vẫn như cũ cho là Trù Nhiên tôi đang nói đùa, hoặc là mấy ngày nay đều là đùa giỡn, như vậy, tôi trực tiếp đánh chết hai người bọn họ.”

Trù Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, Tuyết Thuần cảm thấy bản thân mình trong mắt cô ta chỉ là một xác chết không còn hơi thở.

Tuyết Thuần nhíu mày khuôn mặt nhăn nhó, vẻ buồn rầu nhuốm vào trong lòng. Cô vội vàng nhìn về phía Lại Tư, muốn anh cho một chiêu. Chẳng qua là không biết Lại Tư là không có cách nào hay còn sợ Trù Nhiên, mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa mong chờ.

Anh đang đợi.

Cô luống cuống, cắn răng, cố gắng sao nhãng khó chịu của thân thể. Trên người Lại Tư thật sự có bom như lời Trù Nhiên nói sao! Cho nên Lại Tư mới có thể không nói một lời nào. Là như thế phải không?

Cô lại nhìn về phía Trình Lãng, ngũ quan Trình Lãng cứng rắn hơi lộ vẻ tái nhợt không bình thường, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tuyết Thuần, anh không trách em, vĩnh viễn sẽ không trách em.”

Tâm Tuyết Thuần trầm xuống, Trình Lãng đã sớm đoán được người mình chọn không phải là anh ấy, cho nên muốn cô an tâm. Nhưng cô rất áy náy với anh, không thể tổn thương anh thêm nữa!

“Cô muốn tôi cho nổ bom trên người Lại Tư, hay muốn Trình Lãng lập tức bị bắn chết?” Trù Nhiên cười đến xuân quang rực rỡ, trong ấn tượng của Tuyết Thuần người này vẫn lạnh lùng, lại cười đến như vậy.

“Quyết định nhanh, nếu không nói, tôi liền giết cả hai người!”

Cả người Tuyết Thuần chấn động, bên trong đôi mắt trong suốt dao động đều là thống khổ, “Cô chẳng qua là hận tôi, cần gì chứ? Thả bọn họ ra, tôi mặc cô xử trí. Thế nào cũng được! Tùy cô!” Bị uy hiếp đến đây, cô cũng sẽ tức giận, sẽ nổi giận! Muốn chém muốn giết liền làm đi! Nhưng người bị thương, không thể là hai người đàn ông này!

Trù Nhiên giận dữ cười, “Cô coi tôi là đứa ngốc sao! Muốn hành hạ cô, tốt nhất chính là hành hạ người đàn ông trong tim cô. Muốn tôi thả bọn họ, để cho lòng cô thoải mái hơn? Tôi là ngu ngốc mới có thể theo ý muốn của cô! Không nhớ trước đây tôi đã nói gì sao? Đối với tôi mà nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Tôi hủy hoại cô như thế nào, đoạt được tình yêu của Lại Tư như thế nào thôi.”

Nhìn chằm chằm Tuyết Thuần vẫn mang vẻ điềm đạm đáng yêu, rồi ánh mắt kiên định không sợ hãi, giống như bông hồng trong mưa gió, nhìn như nở ra rất xinh đẹp kiều diễm, cực kỳ dễ phá hủy, thật ra thì rất khó. Cô kiên cường tận trong xương tủy, làm đối thủ bó tay không biện pháp, cảm thấy thủ đoạn khó giải thích nhất. Cũng là kiểu người làm đàn ông động lòng nhất!

Trong lòng Trù Nhiên thất vọng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thầm mắng một câu, hồ ly tinh! “Tôi đếm đến ba, cô không nói ra chọn người nào, tôi sẽ giết chết họ cùng một lúc.”

“Không được! Giết người là phạm pháp!” Cô buồn cười, nói luật pháp với người suốt ngày chém chém giết giết trong hắc đạo!

“Một.”

“Cô chờ một chút!”

“Hai.”

“Bọn họ là vô tội, cô hận tôi, thì để cho tôi chết đi!”

“Ba.”

“Trình Lãng!”

Ba cùng Trình Lãng đồng thời vang lên, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rất rõ, hai chữ Trình Lãng, đối với Trình Lãng mà nói, kia là âm thanh từ Thiên đàng đến, đối với Lại Tư mà nói, thật là âm thanh của Địa ngục.

Hai mắt nhắm chặt, lên tiếng trong nháy mắt, Tuyết Thuần cũng giật mình. Lòng của cô, vô cùng đau đớn, nhưng không hề hối hận. Đó là suy nghĩ trong nháy mắt của cô, cô nợ Trình Lãng, dùng mạng của cô đổi lại là được. Lại Tư, thật xin lỗi, Thiên đường hay Địa ngục, em cũng nguyện ý theo anh đến cùng.

Một giây tiếp theo, cô dẫn đầu nhìn về phía Lại Tư không nhúc nhích ở đối diện, cô sợ ngay đến lần cuối cùng cũng không nhìn thấy được.

Vậy mà anh vẫn như cũ không bị tổn hao gì, vẫn uy phong lẫm liệt như trước. Mặc dù đưa ra lựa chọn, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Không đúng, có chuyện!

Từ khi quen Lại Tư đến nay, ánh mắt anh nhìn về phía cô đều dịu dàng như nước, thâm tình, giờ phút này lại lạnh lẽo như băng, cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, lập tức như rơi xuống hầm băng.

Trình Lãng nhìn tình cảnh trước mắt tựa như nghĩ ra cái gì đó, nét mặt căng cứng, lo lắng nhìn cô.

Giữa không khí im ắng đến quỷ dị, Trù Nhiên đột nhiên cười ha ha, “Lại Tư, em đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện, đáng tiếc đáp án không giống điều anh muốn.”

Đột nhiên mắt cô rét lạnh, lấy bom trong người ra, tất cả mọi người bên kia Lại Tư biến sắc, không ngừng lui về phía sau.

Cũng may đây là bom Trù Nhiên đã ngâm nước, nếu không tất cả mọi người đều nổ chết theo cô. Nhưng vẫn đủ thời gian để Lại Tư rời đi.

Đoàn người của Trù Nhiên nhanh chóng thoát khỏi,trong đám người có Đao Ba Nam hỏi, “Bây giờ chúng ta nên đi đâu?”

“Theo kế hoạch mà làm.”

“Cái gì! Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì, mục đích của tôi chính là phá hủy ả phụ nữ này, mục đích này không thành, tôi một ngày cũng không buông tha cho cô ta. Anh lập tức đem bọn họ tới chỗ đã định! Chỉ có phá hủy cô ta, Lại Tư mới có thể chặt đứt niệm tưởng cuối 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện