*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Windy
Vương Kinh Dương không ra ngoài đuổi theo, cách nhanh nhất lúc này dĩ nhiên là gọi điện thoại. Quấy rầy người khác.
Điện thoại được thông, thế nhưng người phía bên nhận, có vấn đề.
Đao Dân nhận điện thoại, “Chuyện gì?”
“Tôi muốn đích thân nói chuyện với đương gia.”
“Có liên quan đến bà chủ?”
Vương Kinh Dương giơ tay lau mồ hôi, rung động trong nháy mắt đó, ông cũng không xác định, trong lòng thoáng bất ổn, ông cắn răng một cái, “Đúng.” Thông báo sai tin tức, tội của ông cũng rất lớn! Nhưng bình thường đương gia sủng ái bà chủ như vậy, cho dù sai lầm, cũng sẽ không trách cứ đâu. Ôm cái may mắn này trong lòng, ông lo lắng chờ đợi bên kia đáp lại.
Đao Dân tháo tai nghe xuống, “Đương gia, là Vương Kinh Dương gọi tới, có thể là bà chủ đã xảy ra chuyện gì đó.”
Lại Tư băng phong ba thước mắt lạnh thoáng nhìn, “Sau này không được nói chuyện về cô ấy trước mặt tôi.”
Đối mặt với khuôn mặt máu lạnh quyết tuyệt của đương gia, Đao Dân có chút sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là nói với người đầu bên kia, “Chuyện liên quan đến bà chủ, sau này không được nói nữa.”
Tút, tút, tút. Vương Kinh Dương nhìn điện thoại di động, trong lòng thở dài một tiếng, quên đi, dù sao cũng chưa xác định được. Nói không chừng, là ảo giác của ông, dù sao vừa nãy cũng rất hỗn loạn.
“Là thân thể của Tuyết Thuần có vấn đề?” Trình Lãng cố hết sức tàn hỏi.
Vương Kinh Dương quét mắt mấy lần, bây giờ ông không nhìn ra, anh ta có gì mạnh hơn đương gia. Chỉ là, ông vẫn gật đầu, “Hình như mang thai.”
Bầu trời đen kịt, gió thổi bốn phía. Cây cối ven đường, biển quảng cáo... Tất cả đều lắc lư dữ dội.
Từng hạt mưa dày đặc như từng viên đạn bắn lên trên người, thân thể cô chết lặng. Rõ ràng là lạnh đến run người, nhưng cả người Tuyết Thuần ướt nhẹp lại như không có cảm giác gì, cất từng bước nặng nề đi về phía trước. Chỉ cần phía trước có đường, cô liền đi. Từ ngoại thành núi sâu xa xôi, đi bộ một đường đến trung tâm khu phố.
Cô chỉ có một phương hướng, đó chính là đuổi theo chiếc Rolls-Royce của Lại Tư.
Oanh! Một tia sét rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt thương tâm của cô, cùng với nước mưa, không ai biết được lúc này cô có đang rơi nước mắt hay không.
Thời điểm đứng giữa ngã ba, đột nhiên, Tuyết Thuần kinh hoảng luống cuống, “Ô Lại Tư ô...” Âm thanh khàn khàn, nức nở khóc.
Rốt cuộc xe của Lại Tư đi hướng nào? Cô nên đi như thế nào mới gặp được anh đây?
Oanh!
Tuyết Thuần mở miệng, dòng nước trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.
“A!”
Tiếng sấm nổ vang, che đi tiếng khóc đến tê tâm phế liệt. Bởi vì trên đường lớn không một bóng người, sẽ không có người nhìn thấy cô chật vật như vậy mà không giúp, Tuyết Thuần cũng không nhịn nữa, yên lòng gào khóc, đem tất cả hèn yếu trong quá khứ phát tiết ra ngoài.
Trong xe vang lên âm thanh của người báo cáo: “Tín hiệu báo động màu xanh vẫn không biến mất...”
Bởi vì mưa rơi quá nhanh quá thô bạo, Lãnh Quý cũng không có mục đích, cho nên vẫn ngồi trong xe. Xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, an tĩnh nhìn người phụ nữ khóc đến không coi ai ra gì, cúi đầu như vậy, không kiêng kỵ như vậy.
Ngón trỏ trên tay lái, cảm nhận bầu trời lạnh lẽo. Anh luôn luôn khác với người bình thường, thích nhất là bầu trời mưa to gió lớn, bầu trời càng xám xịt, tâm tình của anh càng vui vẻ hơn.
Khó được nghỉ phép, không có khám gấp, anh nhàn nhã tùy ý, tới chỗ nào cũng có thể tạo thành cảm giác hưởng thụ. Vốn nghĩ rằng sẽ có một trận mưa cô đơn, không ngờ ngay phía trước xe, một người phụ nữ cản trở xe của anh, khóc thút thít đến tê tâm phế liệt.
Cô thỉnh thoảng nghiêng mặt đi, phía này có thể nhìn thấy da thịt trắng ngọc không tì vết, dáng người vừa đủ duyên dáng, là một mỹ nữ đây.
“A...”
Oanh...
Từng tiếng hét trong lòng, bị từng tiếng sấm đánh tan thành mảnh nhỏ, đây là không ai có thể thấy được mặt yếu ớt này.
Khóc đến không thể thở được, tiếng kêu dần dần không rõ ra tiếng, nghẹn họng sao? Tuyết Thuần đã không còn bao nhiêu sức lực, vô lực ngã quỵ xuống đất, ôm đầu, gương mặt vẫn khóc thảm như cũ.
Giữa tiếng mưa rơi lả tả mơ hồ
truyền đến âm thanh nỉ non của cô, “Lại Tư... Đừng rời khỏi em...”
Đây là kiểu “Mây đen biến thành khao khát” mưa sa khí trời, khóc thút thít nửa ngày, cho dù phụ nữ khỏe mạnh đi nữa, không té xỉu, cũng sẽ miệng khô lưỡi nóng, huống hồ khóc đến tê tâm phế liệt như thế!
Lãnh Quý suy nghĩ nhìn đến, người phụ nữ trước mắt dường như muốn thi chạy cùng với trận mưa này, khóc đến không ngừng. Không nhúc nhích nhìn chằm chằm xuống cô quần áo ướt nhẹp dính người, nghe giọng cô giống như kêu đến tan nát cõi lòng.
Không lý do, chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, mẹ làm tình nhân của người khác, cũng là ở giữa trời mưa lớn sấm to này, khóc thút thít cầu xin cha phụ trách nuôi dưỡng anh.
Nhàm chán! Anh nghĩ. Sau đó nhắm mắt, vui vẻ hưởng thụ sấm sét oanh động, nước mưa rơi rầm rầm.
Bất tri bất giác ngủ thiếp trên xe, kết quả khi tỉnh lại, lại thấy được cô vẫn khóc.
Người phụ nữ này tuyến lệ thật là lớn! Đáy lòng phải có nhiều bi thương, mới có thể có nhiều nước mắt như vậy? Hốc mắt khô khốc, rơi lệ đến cuối, có phải có thể mang đi tất cả bi thương hay không?
Anh không tiếng động cười nhạo, liếc nhìn đồng hồ kim cương, đã là chạng vạng sáu giờ.
Quét mắt nhìn người phụ nữ phía trước xe nằm úp khóc, không khỏi âm thầm thở dài, cũng có chút bội phục. Người phụ nữ này thể lực thật tốt! Cũng khóc cả buổi chiều, thân thể chắc hỏng mất.
Cứ như vậy đi, lặng yên không tiếng động... Chết đi. Một khắc mất đi ý thức cuối cùng, trong đầu Tuyết Thuần hiện lên ý nghĩ tuyệt vọng.
Giày trắng giẫm phải nước mưa trên đường, anh bất đắc dĩ nhìn hai chân mình một chút, “A, lần này phải ướt rồi.” Anh làm thầy thuốc, có ưa thích sạch sẽ.
Cây dù cũng không thể chống giữ được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nước mưa rơi trên người. Anh chưa bao giờ có cảm giác đồng tình với một người, nhưng thấy người phụ nữ cố chấp này té xíu, thân làm thầy thuốc anh không thể thấy chết mà không cứu được, ít nhất đạo đức ranh giới cuối cùng anh vẫn phải có.
Bầu trời hủy diệt, có phải là hủy diệt người hay không?
Giống như ngủ qua một thế kỷ, Tuyết Thuần ngủ đến thiên hôn địa ám cuối cùng cũng tỉnh, cô họng khô khốc, môi cũng nứt nẻ.
“Nước...” Khô khốc đến âm thanh phát ra cũng không rõ, thậm chí ngay đến cả cô cũng không nghe được âm thanh của mình.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng tỉnh, tới, uống chút nước.” Dì hộ sĩ đỡ cô lên.
Nhu cầu sinh lý, làm cô tạm thời quên được muốn chết đi bi thương. Tuyết Thuần vội đỡ tay hộ sĩ, vội vàng uống nước, bởi vì động tác quá nhanh, liên tục ho khan.
Uống đủ nước, cuối cùng cũng có cảm giác còn sống, nhưng đầu vẫn có chút mông lung.
Cô hơi tỉnh táo lại, trong lòng đau xót, giống như không còn thở, tại sao muốn cứu cô!
“Đây là đâu?” Âm thanh thật thấp, giống như công khai ép buộc, chính cô cũng giật mình.
“Là bác sĩ Lãnh cứu cô ở trên đường về. Lúc đó, cô cả người ướt đẫm, lâm vào hôn mê. Cho nên nói, thời tiết thay đổi rất nhanh, phụ nữ có thai ra ngoài tốt nhất mang ô theo. Lần sau nếu có mưa lớn như vậy, quyết không được giống như ngày hôm qua cứng rắn đi trong mưa, như vậy thì không tốt với cả thân thể và đứa bé...”
Ong