Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoàng Bích Ngọc

"Được rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, trong điện thoại em nói có chuyện muốn gặp mặt anh mới có thể nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì?" Lại Tư không chút khách khí ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, một cỗ máy bức khí vượt ra ngoài.

Dù là đã từng sống với anh một thời gian không ngắn như Tuyết Thuần, đối với việc anh tự dưng bộc phát hơi thở tàn bạo cũng không có cách nào chống đỡ nổi. A, ai bảo khí thể của cô thấp đến đáng thương, căn bản không cách nào chống lại.

"Nghe nói anh có đi tìm em?" Tuyết Thuần nói thẳng trực tiếp vào chính đề, bởi vì cô không biết, nếu như anh vẫn dùng thái độ lạnh nhạt xa lạ như vậy đối với cô, cô còn có thể chống đỡ bao lâu.

Lại Tư trừng đôi mắt đẹp, nhàn nhạt ừ một tiếng. Cô gầy đi rất nhiều, trước kia dáng người mỹ lệ không béo cũng không gầy, hiện tại có vẻ như chỉ còn xương, đoán chừng ôm lên, sẽ không còn có cảm giác đầy đặn như trước nữa.

Tuyết Thuần trong lòng thắt chặt: "Nghe nói là bởi vì chuyện ly dị." Truyền thông cũng có đưa tin, gần một năm qua bên cạnh Lại Tư lúc nào cũng có phụ nữ bên cạnh, chắc bởi vì do cô cùng chính sách kết hôn ở Trung Quốc, cho nên Lại Tư không thể tái hôn, nếu không sẽ trở thành một người đàn ông có hai vợ.

Ánh mắt sắc bén của Lại Tư bắn ra xung quanh, con ngươi nguy hiểm không thể thấy rõ nheo nheo lại: "Xem như là thế đi." Chỉ có một mình anh biết, đó chỉ là cái cớ.

Tuyết Thuần rũ đôi mắt đẹp xuống, lông mi thật dài che kín mắt của cô, không thấy rõ nét mặt của cô. Tuyết Thuần chôn đầu xuống, mặc niệm ba giây. Cô lặng lẽ hít một hơi, chần chừ, rồi lại chậm rãi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, từ từ đẩy tới trước mặt của anh: "Cái này, trả cho anh."

Lại Tư nhíu mày, dưới cái nhìn chăm chú của cô mở hộp ra, một chiếc nhẫn Phượng Hoàng cổ xưa lẳng lặng nằm đó.

Lại Tư mím môi, nở nụ cười giễu cợt: "Anh vẫn nhớ, sau khi anh đưa nó cho em năm ngày thì liền cởi ra, thì ra em một chút cũng không thích nó."

"Không phải vậy." Tuyết Thuần vội vàng phủ nhận, đây là một tấm chân tình của anh, cho dù chỉ là một tờ giấy trắng, cô cũng sẽ vô cùng nâng niu và trân trọng.

Cô ngại ngùng vén một lọn tóc đang rơi trên mặt, lại không hề hay biết, lơ đãng vén lên cả phong tình vạn chủng. Lại Tư suýt nữa ngừng thở, không thể không thừa nhận, hôm nay cô đối với anh mà nói, vẫn có sức mê hoặc như cũ, vậy mà chính bản thân cô lại không hề hay biết.

"Trong lúc vô tình em có nghe chị nói về tầm quan trọng của nó, anh cũng biết tính của em, thật sự em không có năng lực để đeo nó. Vật quan trọng như vậy, anh nên để người quan trọng hơn đeo." Về phần có phải là Phó Thiển Doanh hay không, cô cũng không dám nghĩ tới, cũng không dám đụng chạm. Việc này không đến phiên cô khoa chân múa tay.

"Lại Tư anh đã tặng đi cái gì, sẽ không nhận lại. Cho dù là chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận Chủ mẫu cũng vậy." Lại Tư liếc mắt nhìn, liền đẩy trở về, môi mím thành một đường thẳng: "Đừng để anh nói lần thứ hai."

Trong lòng dâng lên sự tức giận cùng kích động, người phụ nữ này tìm anh không phải là nối lại tình cũ, chỉ là muốn trả đồ cho anh rồi vuốt sạch quan hệ. Đáng ghét!

Lại Tư không cho phép từ chối, mặc dù không rõ ràng tại sao anh lại đem bảo vật chấn hưng gia tộc cho cô, nhưng nghĩ đến hai Tiểu bảo bối ở nhà, Tuyết Thuần suy nghĩ trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận trở lại: "Vậy được, cám ơn anh."

"Đừng bao giờ nói cảm ơn với anh, tất cả những việc anh làm, đều là do anh tự nguyện, không liên quan đến em. Nếu như em không còn gì để nói thì vậy anh đi trước."

Vẻ mặt Lại Tư cứng lại, mặt nạ cười trên mặt bỗng chốc biến mất, hôm nay
anh đến đây không phải là để nghe những lời nói như thế này! Tiếp theo, theo như phương thức giải quyết của cô, nói về vấn đề ly hôn là rất có khả năng.

"Vẫn còn, đây là đơn ly hôn, em đã ký xong rồi, trước kia anh tìm em khổ cực như vậy, nghĩ cho cùng cũng chỉ là vì nó thôi. Trước kia em đã quá ích kỉ, không có nghĩ đến cảm nhận của anh, thật xin lỗi. Nhưng mà, như vậy anh liền được giải thoát, không cần phải vì em mà chịu liên lụy nữa."

Lại Tư suýt nữa hộc máu, nhìn chằm chằm sấp giấy trước mặt, ánh mắt thoáng có ý hận cùng sát khí, không tiếng động đem giấy thỏa thuận li hôn xé làm từng mảnh nhỏ. Anh thật sự rất kích động, thật muốn đánh mặt mũi Tuyết Thuần sưng phù lên. Người phụ nữ này, cô có biết, cô sắp ép anh đến điên rồi không!

"Đây chính là mục đích lớn nhất của em khi đến đây! Đợi sau khi ly hôn, lại cùng cái tên trong quá khứ kia cùng sống hạnh phúc sao?" Nằm mơ đi! Cho dù anh không cần cô, cũng sẽ không để cho bọn họ ở cùng một chỗ với nhau, ai bảo cô bốn năm nay, không để cho anh có một ngày sống tốt chứ! Người phụ nữ đáng chết! Đầu óc của cô đến khi nào mới nghĩ thông cơ chứ!

Đôi lông mày thanh tú của Tuyết Thuần nhíu lại nghi ngờ: "Thật ra thì........ Không phải, em có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh. Em nghĩ, chuyện này, anh có quyền để biết." Nói xong, tay cầm cốc cà phê của Tuyết Thuần lo lắng run rẩy, những ngón tay thon dài dùng sức đến nỗi các khớp tay trắng bệch, cơ hồ như muốn đem toàn bộ cơ thể run theo.

Lại Tư sắp bực tức nghe thấy thế, tròng mắt đen nghi ngờ quét nhìn cô mấy cái: "Nói một chút nghe xem." Vốn dĩ anh không có tâm tình để nghe, nhưng trừ bỏ chuyện ly hôn ra, cô lại còn có chuyện khác? Anh thật không ngờ, lại bị lòng hiếu kỳ làm hại.

"Chúng ta có con rồi, đã ba tuổi rưỡi."

Rầm! Nền nhà bằng phẳng bỗng dưng lại có tiếng sét! Sắc mặt Lại Tư bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú xưa nay chưa từng thay đổi lại hiện lên từng mẳng đen rồi tím, giống như đang vui mừng lại biến thành tức giận, anh ba mươi ba tuổi thành thục ổn định, không ngờ lại mất bình tĩnh!

Thế nào? Tuyết Thuần tinh tế quan sát vẻ mặt của Lại Tư, không rõ là anh đang nghĩ gì, trong lòng tràn ngập bất an. Anh sắp lấy một người phụ nữ khác, lại đột nhiên biết, anh có con gần bốn tuổi, anh có trách cô tự tiện sinh ra đứa nhỏ rồi phỉ nhổ cô không?

"Dẫn anh đi gặp con!" Lại Tư không thể tiếp tục bình tĩnh, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt lo lắng của cô: " Ngay bây giờ anh muốn gặp con."

Không nói hai lời, liền kéo cô ra khỏi phòng ăn.

Tuyết Thuần dường như là bị kéo chạy đi, theo anh ngồi vào Rolls-Royce.

"Trích Trích, Đô Đô có thể đang ngủ." Tuyết Thuần lo lắng nói, sau khi cha con gặp nhau, anh sẽ thích Trích Trích Đô Đô sao? Trích Trích Đô Đô đột nhiên nhìn thấy cha, liệu có bài xích anh không?

Trích Trích Đô Đô là cái gì? Lại Tư khẽ nhíu mày, không yên lòng nghĩ tới, quản chuyện đó làm gì, anh chỉ quan tâm con của mình: "Là con gái sao?"

"A?" Tuyết Thuần chợt phản ứng kịp, anh hỏi đứa bé là nam hay nữ, cô nhỏ giọng nói: "Nam nữ đều có."

Lại Tư có chút sốt ruột khó chịu: "Anh là đang hỏi, rốt cuộc em sinh cho anh là con trai hay là con gái?"

"Là, là long phượng song thai." Lại Tư có chút nổi cáu, Tuyết Thuần liền hốt hoảng, vội vàng trả lời 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện