*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hoàng Bích Ngọc
Hai đứa bé không có chút nào quấy khóc, không cần người lớn dỗ dành, liền tự giác lên giường gặp Chu công.
Như vậy khác hẳn với những đứa trẻ khác, Lại Tư không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng không khỏi cảm giác kiêu ngạo. Không hổ là con của anh! Anh không biết là, bởi vì sau khi sinh, thân thể Tuyết Thuần suy yếu, bản thân mình còn không kịp để ý, đâu có thời gian dỗ dành con. Vì vậy dần dà, dần dần dưỡng thành tính tự giác, trình độ hiểu chuyện khéo léo cũng cao hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Khép cửa phòng lại, hai người lớn ngồi trên ghế salon, trong lúc nhất thời, phòng khách yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Lại Tư rót một cốc nước, giơ lên bên môi đang định một hơi uống cạn sạch, lại đột nhiên nhìn thấy trong cốc thủy tinh trong suốt có một con muỗi kích cỡ gần bằng đầu đũa, tay của anh hơi ngừng lại, để cái cốc xuống.
Tuyết Thuần chú ý đến, anh là người yêu cầu phẩm chất cuộc sống cực cao, cho dù chỉ dính một chút xíu vết bẩn vào, cũng kén chọn đổi người khác. Cô chợt nhớ tới mấy bình nước suối ngày hôm qua lúc ngồi xe buýt mua về, rất thân thiết đưa đến trước mặt anh: "Cái này là sạch sẽ ạ."
Ngón tay ngọc thon dài sạch sẽ xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là da trên mu bàn tay thật mỏng không che giấu được những đường gân xanh tím. Thật sự là quá gầy rồi! Trong lòng Lại Tư hung hăng nhói một cái.
"Cái này, đây là em mua ở siêu thị, sẽ không có vấn đề." Tuyết Thuần duy trì tư thế đưa tay đến, bởi vì Lại Tư không có cầm lấy ngay, cô tự nhiên đưa ra lại bắt đầu có chút xấu hộ.
Âm thanh thanh lệ vang ở bên tai, Lại Tư chợt nhận lấy, một giây kia, tính cảnh giác cực cao của anh từ trước đến giờ vậy mà đột nhiên lại thất thần!
"Trích Trích Đô Đô chỉ là tên gọi thôi, tên chính thức trong giấy khai sinh đã ghi chưa?" Lại Tư nói sang chuyện khác, cảm giác tim đau khác thường được lau sạch sẽ. Một người phụ nữ không đem anh để ở trong lòng, còn đau lòng cái gì! Nhưng mỗi lần kêu lên Trích Trích Đô Đô bốn chữ này, anh liền có chút buồn cười.
Tuyết Thuần quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh anh, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng, trong lòng bởi vì hai người ngồi một chỗ mà có chút khẩn trương: "Còn chưa có." Cô có một chút lòng riêng, muốn đem tên gọi vĩnh viễn của hai đứa bé cho anh đặt. Cái này coi như là quà của cha Trích Trích Đô Đô tặng cho hai đứa.
Lại Tư một hớp uống cạn nước suối, sau đó thân thể hướng ghế sa lon khẽ dựa, hai tay gối lên gáy, hai mắt nhắm lại, không biết là ngủ thiếp đi, hay là đang nghĩ chuyện gì. Tuyết Thuần hiểu rõ người ngồi sau, theo cô hiểu, Lại Tư sẽ không ngủ ở bất cứ đâu ngoài trừ trên giường.
Thừa dịp anh nhắm mắt, Tuyết Thuần không đem ánh mắt thu hồi lại, ngược lại to gan nhìn ngắm gương mặt của anh. Cô dường như tham lam mọi chỗ trên người anh, mày rậm thanh tao nhưng lại không mất đi khí chất, sống mũi cao thẳng lại là đường cong quyến rũ, môi mỏng mà nhuận sắc, hình dáng mát mẻ tuấn dật tuyệt mỹ. Tướng mạo phi phàm, như một thanh niên học giả ấm áp nho nhã, vừa giống như
một nghệ sĩ Piano phong cách siêu nhiên, nhắm mắt giả vờ ngủ say để cho người xem như thấy được những cơn gió đầu xuân.
"Trích Trích tên Hãn, Đô Đô tên Tuyết." Người đang nhắm mắt bỗng dưng môi mỏng khẽ động, khóe môi hơi cong lên. Cho dù đang nhắm mắt, giác quan nhạy bén của anh vẫn cảm thấy ánh nhìn mãnh liệt của cô hướng về phía anh, cái loại ánh nhìn mãnh liệt và tham lam ấy, là em nhất thời bị mê hoặc, hay là anh đang tự mình ảo tưởng.
Tuyết Thuần nhất thời giật mình, vội vàng ngồi xuống, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng, vô ý thức cười nói: "Ô ô. Lại Hãn, Lại Tuyết, đủ đơn giản, tên rất hay." Đột nhiên ý tưởng trong đầu lóe lên, trong lòng cô rung động, Lại Tuyết......... Họ của anh và cô cùng kết hợp! Ánh mắt cô chớp động, quay đầu lại nhìn anh.
Lại Tư đã sớm mở mắt, tròng mắt sâu thăm thẳm như hố đen trong vũ trụ, khóa chật lấy con ngươi của cô, mạnh mẽ giữ lấy làm cô không thể chạy trốn.
"Trước em có nói không muốn ở lại NewYork nữa, mấy ngày nữa sẽ trở về Trung Quốc." Giọng anh bình tĩnh hỏi, mặt không biến sắc.
Hai tay Tuyết Thuần đặt ở đầu gối rối rắm không biết làm gì, ngón tay gầy yếu ra sức xoắn vào nhau, những ngón tay thon dài như vậy không lúc nào ngừng nghỉ, cứ thế Lại Tư lo lắng tay cô có phải sẽ bị xoắn đến gẫy không.
Cô rất sợ anh nói đến vấn đề nuôi con. Nhỡ đâu anh không cho cô mang Trích Trích Đô Đô về Trung Quốc, vậy cô nên làm thế nào? Hoặc là chỉ cho mọt trong hai đứa Trích Trích Đô Đô về, hoặc là cả hai đứa đều phải về, trong tình huống xấu nhất, chẳng những mang hai đứa đi, còn không cho cô đến thăm. Cô thế nào lại mù quáng để tin tưởng, không biết Lại Tư sẽ làm chuyện tuyệt tình đến đâu!
Vì Trích Trích Đô Đô, vấn đề này cần phải giải quyết, chuyện trong lòng cô áy náy có lỗi với anh là không sai, nhưng Trích Trích Đô Đô thì không có. Cô chống lại ánh mắt của anh, sắc bén cơ trí, rồi lại sâu thẳm tối tăm như vậy, như muốn đem cả người của cô hút vào vậy.
Lại Tư thơ ơ nhìn cô đứng ngồi không yên, ánh mắt cũng tĩnh mịch khó lường thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của cô, cùng với nỗi lo lắng của cô.
"Vậy anh sẽ lấy lại quyền nuôi dưỡng Trích Trích Đô Đô sao?" Tuyết Thuần nhìn thẳng vào đôi mắt bá đạo tản mát ra áp lực của anh, đem nỗi sầu lo trong lòng hỏi ra.
Lại Tư trầm ngâm không nói, trong con ngươi màu đen sâu kín hào quang gợn sóng.
Tuyết Thuần ngừng thở chờ đợi, chỉ sợ bỏ qua một ánh mắt của anh, phải, cũng chưa phải, chỉ sợ bỏ qua một chữ.
Lại Tư ý vị thâm trầm, lần đầu thấy mắt cô mang ánh sáng sâu thẳm, kiên cường mà trầm tĩnh nhìn thẳng mắt lạnh sắc bén của anh. Lại Tư nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, môi mỏng chợt miễn cưỡng nói: "Chuyện này nói sau đi."
Gương mặt cô thon gầy, có vẻ