*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Windy
“Oa! Cuối cùng có thể vượt qua mấy người, tôi có thể nhìn thấy cháu gái cháu trai yêu quý của tôi thật kỹ rồi!” Mấy lão đại hắc bang tản ra, Lại Dung Nhàn lập tức vui vẻ đã chạy tới, hài lòng ngồi xổm xuống đất, ngang hàng với Trích Trích và Đô Đô, cực nghiêm túc.
Vẻ mặt Lại Dung Nhàn duỗi thẳng, tầm mắt giống như nhà nghiên cứu quan sát trên người Trích Trích và Đô Đô, bản mẫu này, so với con trai Tề Tiểu Thanh của cô muốn bỉ ổi thế nào liền bỉ ổi thế đó.
“Thật là một đôi song sinh xinh đẹp nha! Đúng, đây chính là phiên bản thu nhỏ của Lại Tư! Ha Ha! Giống y như Lại Tư khi còn bé, thật khiến cho người ta hoài niệm nha! Lại đây, cho chị ôm bảo bảo, không sao, không sao.”
Trích Trích vội vàng chạy đến bên cạnh Tuyết Thuần, đôi mắt nhìn xung quanh, giống như đang suy nghĩ cuối cùng cũng không thật lòng muốn nói.
“A, đừng xấu hổ, lại đây, để cho chị ôm đi.” Lại Dung Nhàn một chút cũng không biết chữ “Thẹn thùng” viết như thế nào. Đã hơn ba mươi tuổi, lại để cho đứa trẻ ba bốn tuổi gọi là chị.
Xấu hổ? Há lại như vậy! Mình đường đường là nam tử hán chưa từng nghĩ đến xấu hổ! Nghĩ như vậy, đôi mắt Trích Trích lóe lên nét giảo hoạt, khuôn mặt ngây thơ ngẩng lên, “Nhìn nếp nhăn trên khóe mắt của bác, chắc chắn không phải là chị, phải là bác gái hoặc bà nội.”
Trong phút chốc, Lại Dung Nhàn tan nát cõi lòng, trên mặt không ngừng giật giật. Cho dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn, cô cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, bé này thật đúng là của Lại Tư! Lời nói ác độc giống hệt thần đồng Lại Tư năm đó, đáng ghét giống nhau.
Khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ ác ma, chính là nói loại người này! Lại Dung Nhàn nghiến răng kèn kẹt.
“Chị xinh gái! Thật xinh đẹp!” Ánh mắt Đô Đô lấp lánh lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lại Dung Nhàn, trên đó trang trí mấy bông hoa nhỏ đầy màu sắc, bé và mẹ đều không có.
“A! Ở đây còn một đứa! Ha ha, bé này vừa nhìn liền biết là giống Tuyết Thuần.” Thật tốt! Lại Dung Nhàn không tức giận chút nào vội vàng chuyển mục tiêu, ôm lấy Đô Đô điên cuồng hôn một hồi, sau đó bàn tay xấu tính trái bóp phải bóp, thật đáng yêu! Thật động lòng người nha! Vì vậy Lại Dung Nhàn cuối cùng giúp nước miếng chảy đầy người Đô Đô, điên cuồng hôn.
Đô Đô cũng không ngại, ngây người đứng đó cười khúc khích, cắn đầu ngón tay, cười đến khanh khách. Trong suy nghĩ của bé, người bác này nhất định thích bé giống như bé thích búp bê vải vậy. Như vậy bé cũng thích cô ấy mới đúng, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn rút đầu ngón tay ra, sau đó nghiêng người lên trước, thơm má ngọc Lại Dung Nhàn một cái, sau đó điên cuồng hôn lên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận.
Thảm rồi, chủ động đưa mặt lên cho hôn trong lòng người nào đó từ tràn đầy hài lòng vui mừng biến thành ác mộng, a một tiếng, chạy như điên vào phòng tẩy trang trang điểm lại. Hình tượng của cô! Hình tượng nha! Giao một bé đáng yêu mập mạp cho Lại Tư dường như bị hủy hoải trong chốc lát!
“Đô Đô.” Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn con gái, “Mẹ nói lại một lần nữa, không được hôn loạn như thế.” Thỉnh thoảng lại như vậy! Nụ hôn đầu của Đô Đô sớm đã mất, mà ngày ngày còn lạm hôn, truyền đi, sau này còn lập gia đình thế nào! Làm mẹ, sao cô có thể dễ dàng với bé!
Người bạn nhỏ Tề Tiểu Thanh vốn đi theo bên cạnh mẹ Lại Dung Nhàn, mới tám tuổi, trong tám năm cuộc đời nhỏ bé của cậu, lại may mắn nhìn thấy người mẹ ác ma của mình kinh ngạc. Thường ngày cậu bị khí dễ, không khỏi thấy em họ mập mạp ngu ngốc lại có phân lượng như vậy.
Trong lòng liền có gan, ác độc tính toán, nếu không, mang bé Đô Đô về nhiều một chút để tức chết mẹ! Ai bảo mẹ
của cậu không làm tròn nghĩa vụ, luôn bỏ rơi cậu và cha để một mình tiêu dao tự tại.
Trong lòng mang theo phúc hắc, ác ma Tề Tiểu Thanh cười nhẹ tiến tới gần, “Em họ Đô Đô, anh là anh Thanh.”
“Anh họ.” Đô Đô tiếp tục cắn đầu ngón tay cười khúc khích.
“Mợ, cháu dẫn Đô Đô đi chơi súng bắn nước có được hay không?” Tề Tiểu Thanh quả nhiên là người lớn hơn bọn chúng bốn tuổi, hiểu được lẽ độ khéo léo lấy lòng người lớn.
Trước kia Tuyết Thuần cũng rất thích cậu, “Đương nhiên là được, Trích Trích với Đô Đô mới đến, cũng không có bạn bè, sau này Tiểu Thanh nhớ dẫn chúng đi chơi nhiều một chút.”
Tuyết Thuần không có ý kiến, nhưng Đô Đô lại không vui, một chút cũng không thấy hài lòng, “Mẹ, con muốn ngủ.” Đang tự nhiên nhảy ra một Tề Tiểu Thanh cẩn thận thiết kế cạm bẫy bên trong.
Tuyết Thuần dịu dàng sờ sờ đầu Đô Đô, “Được, chơi cả ngày rồi, có mệt không.”
“Mẹ, con cũng mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Trích Trích không cam lòng bỏ rơi đằng sau, lẩm bẩm làm nũng. Hừ, một chiêu trăm phát trăm trúng này của Đô Đô, đoạt lấy quan tâm của mẹ đi. Hừ, làm nũng, thông minh như bé cũng làm được.
Đô Đô đáng thương, hoàn toàn không nghĩ tới anh trai của bé hâm mộ ghen tị thế nào.
“Chị Tô.” Chẳng biết Lại Tư đến từ khi nào, “Dẫn bọn trẻ đi nghỉ ngơi.”
Chị Tô cung kính đáp lời, “Cậu chủ cô chủ, chị Tô dẫn hai người tắm rửa rồi đi ngủ nha...”
Lại Dung Nhàn bên này đã quay lại, đôi mắt Lại Tư và Tuyết Thuần đồng thời nhìn lại một cái. Chợt, bộ mặt rất không bình thường toát ra vẻ xấu hổ, cô phúc hắc lấy giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có với con trai mình, “Tiểu Thanh, mẹ sai rồi, thật là mấy năm qua mẹ cũng không tắm cho con với cho con ngủ lần nào, hiện giờ liền bồi lại nha. Đi, hai mẹ con ta cũng tắm với ngủ một cái!”
Tề Tiểu Thanh vuốt cái ót tròn trịa, cố gắng suy nghĩ, tại sao hôm nay mẹ lại đổi tính rồi? Chuyện này không hợp logic! Vì đề phòng mẹ tiếp tục hắc cậu, cuối cùng cậu cũng nhớ đến. Khi nghĩ đến, để cho Lại Dung Nhàn dắt đi.
Vì vậy cả phòng khách to lớn, chỉ lưu lại hai người Lại Tư và Tuyết Thuần.
Không khí yên tĩnh, đại sảnh trống trải, hai người im lặng không lên tiếng. Không khí lúng túng, trong không khí phiêu đãng chút gì đó quỷ dị.
Tuyết Thuần không có lập tức xoay người đối mặt, ánh mắt đuổi theo chị Tô ba người đi lên cầu thang.
Lại Tư đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn gò má xinh đẹp của cô, tướng mạo xinh đẹp, đường cong lưu loát như điêu luyện sắc sảo, mái tóc đen nhánh thẳng đến hông, óng ánh sáng bóng, giống như hoa Mạn Châu Sa trong bóng tối ở thế giới bên kia. Anh giống như có thể tưởng tượng đến, khi bàn tay thon dài của anh lướt qua, mái tóc sẽ như cá trạch trượt qua bàn tay anh. Lúc suy nghĩ, tay của anh tùy ý động, không tự chủ vươn lên, đang muốn chạm đến mái tóc đen nhánh phía sau cô.
Cùng lúc đó, Tuyết Thuần đang đứng yên bất động chợt giật giật, cô hơi nghiêng người ra, đầu ngón tay của anh xẹt qua mái tóc của cô. Tuyết Thuần nhìn anh cười cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Cái đó... Em đi nhìn chúng nó một chút.” Cũng không thể tiếp tục im lặng đứng ở chỗ này thêm nữa, như vậy cả hai sẽ không được tự nhiên.
Tuyết Thuần có chút hận mình vô dụng, tại sao không thể