Sau khi Thẩm Nhất Bân đi, Thẩm Mộng Thần hít sâu một hơi, cô cúi thấp đầu chăm chú vào bản thiết kế trên máy tính, nhưng lại không bình ổn tâm trạng được. Trong lòng cô hận tức, càng nghĩ càng tức. Cô gửi tin nhắn mess cho Lâm Chi Diêu.
“Vừa rồi Thẩm Nhất Bân đến tìm em, đêm qua hai hạng mục của nhà họ Thẩm bị tập đoàn Cửu Châu cướp mất, bọn họ bảo em đến tập đoàn Cửu Châu hỏi thử, tức chết em rồi...”
Lâm Chi Diêu xem tin nhắn mess Thẩm Mộng Thần gửi trên điện thoại, khẽ mỉm cười trả lời: “Đừng tức giận Mộng Thần, sau này nhà họ Thẩm sẽ cầu xin em, tôi chỉ sợ em mềm lòng, đồng ý giúp bọn họ nữa...”
Thẩm Mộng Thần trả lời lại: “Em không giúp đâu, cúng tuần của ba em còn chưa qua, bọn họ đã chia cổ phần của ba em, quá đáng quá rồi!”
Lâm Chi Diêu an ủi nói: “Ừm yên tâm đi Mộng Thần, những người nhà họ Thẩm đó nhất định sẽ hối hận...”
...
Bên này Lâm Chi Diêu nói chuyện với Thẩm Mộng Thần, quan hệ của hai người dần dần hòa hợp. Mà trong công ty của nhà họ Thẩm lại nháo nhào cả lên, bầu không khí vô cùng đè nén, bà cụ Thẩm ngồi ở ghế chủ vị, Thẩm Vu Ân với Thẩm Chấn Hoa ngồi ở một bên, Thẩm Nhược Tuyết ngồi ở cuối cùng, cúi đầu không nói một lời. Phòng hợp chỉ có bốn người bọn họ.
Bà cụ Thẩm nhíu mày nói: “Vừa rồi Nhất Bân gọi điện, Mộng Thần không đồng ý hỏi giúp chúng ta, hơn nữa còn kêu bảo vệ đuổi nó ra ngoài. Hơn nữa Mộng Thần chỉ là một nhà thiết kế của tập đoàn Cửu Châu, về chuyện hạng mục, nó cũng không nhúng tay vào được, lại vừa mới vào, ài.”
Bà cụ Thẩm nói đến đây thì đổ dồn ánh mắt vào Thẩm Nhược Tuyết ngồi cuối cùng: “Nhược Tuyết, cháu không phải đến tập đoàn Cửu Châu sao? Bên phía cháu tiến triển như thế nào rồi? Hướng Khải nói gì?”
Thẩm Nhược Tuyết vẫn cúi đầu mà ngây ngốc. Mãi đến khi Thẩm Chấn Hoa chạm vào cô ta, cô ta mới phản ứng: “Á? Sao vậy bà nội?”
Bà cụ Thẩm khẽ nhíu mày hỏi: “Bà hỏi cháu, bên phía tập đoàn Cửu Châu tình hình sao rồi, cháu nghe ngóng rõ chưa?”
Thẩm Nhược Tuyết khổ sở lắc đầu, cô ta liếc nhìn bà cụ Thẩm ngồi ở ghế chủ vị, không có trả lời vấn đề của bà cụ Thẩm, mà vô cùng chua chát nói: “Bà nội, bà cảm thấy Lâm Chi Diêu rốt cuộc là người như thế nào?”
Bà cụ Thẩm còn chưa lên tiếng, Thẩm Chấn Hoa ngồi ở bên cạnh cô ta nói: “Nhược Tuyết, bà nội con hỏi con đó, con nhắc đến tên phế vật làm gì? Bây giờ đã là lúc nào rồi, con còn nhắc đến tên phế vật đó?” Thẩm Chấn Hoa mặt mày bất mãn.
Thẩm Nhược Tuyết lại không để ý ba cô ta, mà lại nhìn sang Thẩm Vu Ân: “Bác cả bác nói xem? Bác cảm thấy Lâm Chi Diêu như thế nào?”
Thẩm Vu Ân luôn già dặn ổn trọng, thấy Thẩm Nhược Tuyết kiên trì hỏi Lâm Chi Diêu. Nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không dễ nói, cậu ta năm ngoái đến nhà họ Thẩm chúng ta ở rể một năm, mặc đánh mặc chửi, trước nay không đáp trả. Người như thế, hoặc thật sự là phế vật, hoặc căn cơ rất sâu. Nhưng nếu như là loại sau, cậu ta có ý đồ gì? Phải biết sau khi chú ba cháu chết, nhà họ Thẩm không chia cho hai mẹ con Mộng Thầm bọn họ chút cổ phần và sự ủng hộ nào...”
Bà cụ Thẩm cũng nhíu mày mở miệng nói: “Ừm, bác cả cháu nói không sai, cho nên Lâm Chi Diêu chắc chắn là phế vật, từ đầu đến chân đều vô dụng. Đúng rồi Nhược Tuyết, cháu kiên trì hỏi điều này làm cái gì? Bây giờ ý kiến của chúng ta cũng nói cho cháu rồi, cháu bây giờ có thể nói với chúng ta, cháu tại sao hỏi Lâm Chi Diêu?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Nhược Tuyết càng thêm chua chát, cô nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Bà nội, nếu như cháu nói... cháu nói nếu như, nếu như Lâm Chi Diêu bây giờ là chủ quản thương vụ của tập đoàn Cửu Châu, chuyện này bà tin không?”
“Không thể, tên phế vật đó, một năm này ngay cả đi làm cũng không, ở trong nhà lão tam ăn không uống không, tập đoàn Cửu Châu sao có thể để cậu ta làm chủ quản cấp cao chứ?”
“Bà cho rằng không thể nào, Lâm Chi Diêu suy cho cùng là phế vật!” Bà cụ Thẩm cũng trầm giọng nói.
Thần sắc của Thẩm Nhược Tuyết có hơi bối rối nói: “Ừm, cháu cũng không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Lâm Chi Diêu bây giờ chính là chủ quản thương vụ của tập đoàn Cửu Châu. Là cấp trên trực thuộc của Hướng Khải, cháu tận mắt nhìn thấy Hướng Khải ở trước mặt anh ta, bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt cả người run rẩy...”
Đoàng... sau khi Thẩm Nhược Tuyết nói xong, cả văn phòng đột nhiên im phăng phắc.
Qua một lúc sau, bà cụ Thẩm mới đen mặt nói: “Điều này căn bản không thể nào!”
Thẩm Nhược Tuyết lại lắc đầu, nhíu