Biệt viện Tử Trúc nằm trong khu đất hơi lệch về phía bắc của trung tâm thành phố Nam Giang, sáu bảo vệ đang đứng nghiêm trang bên ngoài cửa lớn biệt việt Tử Trúc, dựa vào năng lực của Lâm Chi Diêu, liếc một cái là có thể nhận ra, rõ ràng những người này đều là lính đặc chủng xuất ngũ. Nhìn thấy vậy, Lâm Chi Diêu không nhịn được thầm than độ xa xỉ của biệt việt Tử Trúc này. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao biệt thự ở nơi này, một căn rẻ nhất cũng phải ba bốn mươi tỷ.
Sau khi Lâm Chi Diêu vào thì đi đến khu vực bán nhà, chỉ là Lâm Chi Diêu vừa bước vào khu vực bán nhà, lại gặp trúng Cố Mịch đang ngồi trong sảnh. Lâm Chi Diêu rất kinh ngạc, cũng vừa mới tách khỏi Cố Mịch không lâu mà nhỉ?
Lâm Chi Diêu kinh ngạc, Cố Mịch cũng không tốt hơn, cái miệng gợi cảm mở thật to. Nhưng sau đó trên mặt Cố Mịch lại nở nụ cười, cười mà như không cười nhìn Lâm Chi Diêu, nói: “Anh Lâm đẹp trai, anh đừng nói với tôi là anh chỉ tùy tiện vào đây đi dạo thôi nhé?”
Lâm Chi Diêu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao cô biết? Trời ơi, cô đoán chuẩn rồi, tôi chính là tùy tiện đi dạo, nhìn xem giá phòng nơi này, sau đó tạo ra mục tiêu phấn đấu cho mình! Ừm, chính là như vậy đấy!”
Cố Mịch không còn gì để nói, hằn học lườm lại, đi đến trước quầy tiêu thụ, cầm một bản hợp đồng ném cho Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu nghi ngờ mở hợp đồng ra xem, ừm, sau đó lại thấy tên chủ hộ là Lâm Chi Diêu.
Cố Mịch nói: “Anh đừng nói với tôi rằng, buổi sáng chúng ta bán một căn nhà cho Giang Hằng, cái tên mà anh ta viết này không phải là anh nhé... Nếu không bây giờ tôi gọi điện thoại cho Mộng Thần, cho cô ấy xem rốt cuộc chồng cô ấy có tiền thế nào?”
Lâm Chi Diêu thấy không giả vờ được nữa, vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng đừng, tôi thừa nhận còn không được à, cái tên Lâm Chi Diêu ghi trên hợp đồng này chính là tôi. Đúng rồi, sao cô lại ở đây?”
Cố Mịch cười híp mắt nói: “Tôi ở đây, đương nhiên là vì tôi là người phụ trách hạng mục này rồi?”
“Lão đại trâu bò!” Lâm Chi Diêu không nhịn được cảm khái. Anh biết Cố Mịch có tiền, nhưng không ngờ Cố Mịch lại có tiền như vậy. Bây giờ Lâm Chi Diêu mới nghĩ thông, vì sao trước kia khi công ty của Thẩm Mộng Thần gặp phải khó khăn lại không tìm Cố Mịch. Chỉ sợ là không muốn phá hoại quan hệ với Cố Mịch, chuyện giữa phụ nữ có đôi khi khó mà nói được.
Cố Mịch nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Chi Diêu nói: “Tôi đã nói với Mộng Thần từ lâu, anh tuyệt đối không phải là người bình thường, anh và tôi là cùng một loại người, rốt cuộc anh muốn giấu diếm đến khi nào?”
Lâm Chi Diêu nói rất nghiêm túc: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi là bạn của Giang Hằng, trước kia tôi đã cứu anh ta. Anh ta tặng tôi một căn nhà cũng không có gì đáng trách, năm đó nếu không phải tôi cứu anh ta, bây giờ lấy đâu ra tập đoàn Cửu Châu chứ?”
“Cắt...” Cố Mịch tỏ vẻ không tin: “Lời này của anh dùng để lừa cô gái ngốc như Mộng Thần còn được, trong những người có địa vị cao ở thành phố Nam Giang có ai không biết đằng sau Giang Hằng có người khác chứ. Giang Hằng rất có bản lĩnh, nhưng nếu nói một mình Giang Hằng có thể phát triển tập đoàn Cửu Châu trở thành doanh nghiệp nằm trong top năm trăm doanh nghiệp trên thế giới, anh ta vẫn còn kém xa lắm. Anh Lâm đẹp trai, người đứng đằng sau Giang Hằng không phải là anh chứ?”
Lâm Chi Diêu sững sờ, người phụ nữ này quả thật rất thông minh. Nhưng anh vẫn vừa cười vừa nói: “Cô Cố xinh đẹp cũng đừng nên đoán mò, lúc này cô đi kiếm một người bạn trai nói chuyện yêu đương thì tốt biết bao? Nhưng mà cô ở chỗ này cũng tốt, ngày mai tôi định để cho Mộng Thần chuyển tới, đến lúc đó hai cô có thể thường xuyên gặp mặt.”
Lúc này bên cạnh có người gọi Cố Mịch, Cố Mịch đáp lại một tiếng rồi nói với Lâm Chi Diêu: “Anh cứ ngồi ở đây, đợi lát nữa tôi cầm chìa khóa đi xem nhà với anh.”
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Được, cô đi làm việc trước đi, tôi đi xem sa bàn của các cô...”
Sau khi Cố Mịch rời đi, Lâm Chi Diêu đi đến bên cạnh sa bàn, nhìn quy hoạch của biệt viện Tử Trúc. Nơi này có tất cả hơn một trăm căn biệt thự, mỗi biệt thự đều có một sân riêng, không gian rất lớn, phong cảnh cũng cực kỳ đẹp.
Ngay khi Lâm Chi Diêu quan sát, lại có hai người đàn ông mặc tây trang từ ngoài cửa đi vào, nghe hai người nói chuyện với nhau thì cũng là đến nơi này xem nhà.
“Xem ra năm nay Tổng giám đốc Trương kiếm được không ít tiền, lại có thể đến nơi này mua nhà, biệt thự nơi này chính là biệt thự tốt nhất thành phố Nam Giang. Căn rẻ nhất cũng phải ba bốn mươi tỷ, tốt hơn thì cũng phải trăm tỷ. Sau khi Tổng giám đốc Trương phát đạt cũng đừng quên tôi...” Một người đàn ông nói với người đàn ông hói đầu đi trước ông ta.
Vốn dĩ Lâm Chi Diêu cũng không thèm để ý, nhưng lại cảm thấy giọng nói này rất quen tai, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thẩm Chấn Hoa. Lâm Chi Diêu thật sự bó tay rồi, đêm qua Thẩm Chấn Hoa này vừa gọi điện thoại mắng Vương Thu Cúc, nói đời này Vương Thu Cúc cũng không mua nổi nhà ở. Không ngờ hôm nay Lâm Chi Diêu vừa đi mua nhà, lại gặp phải Thẩm Chấn Hoa. Hơn nữa xem tình huống, Thẩm Chấn Hoa này thật giống một con chó chạy theo sau người đàn ông đầu hói kia.
Lâm Chi Diêu nhìn thấy Thẩm Chấn Hoa, Thẩm Chấn Hoa cũng nhìn thấy Lâm Chi Diêu. Giây phút Thẩm Chấn Hoa nhìn thấy Lâm Chi Diêu, ông ta còn nghĩ rằng mình hoa mắt rồi, đây là nơi nào chứ? Nơi này chính là biệt việt Tử Trúc! Sao tên vô dụng Lâm Chi Diêu này lại có thể ở đây? Nếu nói Lâm Chi Diêu đến mua nhà thì Thẩm Chấn Hoa chính là một trăm lần không tin.
Thẩm Chấn Hoa vốn coi thường Lâm Chi Diêu, trước kia châm chọc khiêu khích Lâm