Lâm Chi Diêu nhìn nụ cười trên mặt của Vương Thu Cúc, cảm thấy xấu hổ, Lâm Chi Diêu ngượng ngùng cười nói: “Ừm, tối hôm qua chúng con ngủ hơi muộn một chút, con sẽ làm chút canh cho Mộng Thần. Hôm nay hai chúng con sẽ không đến công ty ... "
Vương Thu Cúc mỉm cười và nói: "Ừm, vậy thì con chăm sóc cho Mộng Thần. Mẹ có hẹn bạn đi mua sắm, mãi đến năm sáu giờ chiều mới về. Chà, thế nào cũng phải năm sáu giờ chiều thôi!"
Nghe Vương Thu Cúc nhấn mạnh về thời gian, Lâm Chi Diêu đương nhiên hiểu được ý của Vương Thu Cúc, nhưng vì hiểu được nên càng cảm thấy xấu hổ. Cũng may Vương Thu Cúc cũng nhìn ra vẻ bối rối của Lâm Chi Diêu, mỉm cười bước ra khỏi biệt thự, sau khi rời khỏi biệt thự, Vương Thu Cúc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng.
Rõ ràng, hôn lễ đã kết thúc và mọi chuyện đã xong, đời này Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần sẽ không bao giờ xa cách. Trong lòng bà ấy cũng vô cùng vui sướng, từ nay về sau, con rể giàu có Lâm Chi Diêu cũng thuộc về bà ấy rồi.
Khoảng 12 giờ trưa, Thẩm Mộng Thần tỉnh dậy sau khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Thẩm Mộng Thần mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bước vào phòng khách, cô nhìn thấy Lâm Chi Diêu đang nghiêm túc bưng đồ ăn tới bàn.
"Thơm quá ..." Thẩm Mộng Thần giật giật cái mũi rất đáng yêu.
Lâm Chi Diêu cười nói với Thẩm Mộng Thần: "Bà xã, qua ăn cơm..."
"Ừm ..." Thẩm Mộng Thần bước lại phòng khách sau khi nghe Lâm Chi Diêu nói. Mới vừa đi được hai bước, cô cảm thấy chân mềm nhũn, nhanh chóng bám chặt vào tường. Lâm Chi Diêu sợ tới mức chạy tới Thẩm Mộng Thần với vẻ mặt lo lắng hỏi: "Mộng Thần, em có chuyện gì sao?"
Thẩm Mộng Thần xấu hổ một hồi, sau đó nhìn anh ngây người, vẻ mặt đầy oán hận.
Ơ... Lâm Chi Diêu nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy vợ?"
Thẩm Mộng Thần khẽ cắn môi ngâm nga: "Còn không phải do anh sao, hành hạ em cả đêm, hai chân mềm nhũn, hic, làm sao có thể đi ra ngoài ..."
Thẩm Mộng Thần đỏ mặt, cô vô cùng xấu hổ ...
Lâm Chi Diêu cười ngượng ngùng: “Không sao, anh xin nghỉ phép cho em, hôm nay anh không đi làm nữa.” Sau đó Lâm Chi Diêu thì thào: “Sau này em cũng nhiệt tình như thế nữa nhé...”
Nghe xong, Thẩm Mộng Thần nhéo vào eo Lâm Chi Diêu, ngượng ngùng nói: "Anh còn nói..."
"Hì hì ..." Lâm Chi Diêu trực tiếp ôm Thẩm Mộng Thần, bế Thẩm Mộng Thần lên sô pha. Sau đó anh bưng bát canh gà cho cô: "Vợ à, hôm nay anh không ra ngoài nữa, anh cũng xin nghỉ phép, ở nhà lo cho em ..."
Thẩm Mộng Thần bưng canh gà, nhìn Lâm Chi Diêu ngây người: "Làm sao có thể không đi làm? Đừng xin nghỉ, yên tâm, em không sao..."
Nói xong Thẩm Mộng Thần nhấp một ngụm canh gà, ngẩng đầu ngọt ngào hôn lên má Lâm Chi Diêu: "Chồng à, canh gà này rất ngon, anh uống chút đi ... đúng rồi, mẹ đâu?"
Thẩm Mộng Thần nói xong, cô cầm một chiếc thìa nhỏ đưa tới miệng Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu nhấp một ngụm. Thẩm Mộng Thần cười rất vui vẻ, Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô tận. Cảm giác đây là ngôi nhà mà anh đang mơ ước.
Lâm Chi Diêu cười nói: "Mẹ đi ra ngoài mua sắm, trước khi đi còn đặc biệt nói sẽ trở về rất muộn. Chắc là năm sáu giờ..."
Thẩm Mộng Thần lại đỏ mặt sau khi nghe điều này, Vương Thu Cúc chắc chắn phải biết những gì hai người họ đã làm trên lầu đêm qua.
Sau khi hai người ăn xong, Thẩm Mộng Thần muốn giúp dọn dẹp, nhưng Lâm Chi Diêu không chịu, Lâm Chi Diêu rất độc đoán trực tiếp ôm cô lên giường: "Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ dọn dẹp, yêu em..."
Chỉ là Thẩm Mộng Thần vừa mới bị Lâm Chi Diêu đặt ở trên giường, chân trần chạy tới sau khi anh đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy Lâm Chi Diêu: “Anh làm việc của anh, em ôm việc của em, em chính là muốn ôm anh như vậy..."
Thẩm Mộng Thần cùng Lâm Chi Diêu xuyên thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng, có lẽ trước mặt người ngoài cô vẫn là một cô gái trầm lặng. Nhưng trước mặt Lâm Chi Diêu, cô đã gác lại mọi sự dè dặt của mình và không ngại thể hiện những mặt chân thật nhất của mình với Lâm Chi Diêu. Dùng hết sức để yêu anh ấy ...
Lâm Chi Diêu đã rửa bát xong rồi cùng xem phim Hàn Quốc với Thẩm Mộng Thần trong phòng khách, cái bộ vì sao đưa em đến đang hot đó.
"Đô Mẫn Tuấn đẹp trai quá ..." Thẩm Mộng Thần vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào anh soái ca người Hàn Quốc trên TV.
Sau khi Lâm Chi Diêu nghe vậy sắc mặt đột nhiên tối sầm lại. Anh vẻ mặt bình thản không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào TV. Thẩm Mộng Thần thở dài một hơi, đột nhiên phát hiện Lâm Chi Diêu sắc mặt tối như đáy nồi, trên người toát ra một chút ớn lạnh.
Thẩm Mộng Thần vội vàng hôn lên má Lâm Chi Diêu: “Chồng em đẹp trai nhất, không có ai đẹp bằng chồng em cả… ngoan, anh đừng giận được không?” Thẩm Mộng Thần lại hôn lên người đàn ông đang ghen tuông kia.
Lâm Chi Diêu mặt đen vùi vào cổ cô nói: "Anh không giận..."
"Hahaha ... Còn nói không giận. Mặt anh đen chẳng