Quay lại tối hôm qua.
Trong gia đình nhà bác hai Thẩm Chấn Hoa, Thẩm Chấn Hoa, vợ của ông Trương Mạn cùng con gái là Trương Nhược Tuyết, sắc mặt đều không tốt đang ngồi ở trong phòng.
Thẩm Nhược Tuyết nhìn thấy Thẩm Chấn Hoa thì hỏi: “Ba, Vũ Nặc thật sự bị bắt rồi sao? Tạm giữ 7 ngày? Đây rốt cuộc là chuyện gì, mới sáng hôm nay em còn gọi điện thoại cho con mà.”
Trương Mạn trầm mặc nói: “Còn không phải là do tên Lâm Chi Diêu vô dụng kia sao! Hôm qua ba con bị Lâm Chi Diêu tát một bạt tai, Vũ Nặc không nhịn được, hôm nay đã tìm vài học sinh đi đánh Lâm Chi Diêu. Kết quả lại bị cảnh sát bắt về đồn, giam 7 ngày, nhưng việc này còn chưa phải nghiêm trọng, việc đáng lo hơn là Vũ Nặc đã bị cho thôi học, Nhược Tuyết con có thể nghĩ cách gì không. Vũ Nặc còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu thật sự bị đuổi học, cuộc đời nó sau này xem như bỏ?”
Thẩm Nhược Tuyết kinh ngạc, thận trọng nhìn Thẩm Chấn Hoa hỏi: “Ba, việc này là thật sao?”. Thẩm Chấn Hoa nặng nề gật đầu, hít một hơi sâu, trong mắt hiện lên một tia oán hận: “Đúng, là do Lâm Chi Diêu làm, ba vừa từ đồn cảnh sát trở về, Vũ Nặc nếu muốn ra, nhất định phải sau 7 ngày, buổi chiều ba đi nhờ người khác giúp đỡ. Nhưng đây là lệnh của Cục trưởng Tôn , không ai có thể nói giúp! Tên Lâm Chi Diêu này thật độc ác!”
Thẩm Nhược Tuyết chau mày lại, nghĩ rồi nói: “Chuyện này không dễ giải quyết, nhà họ Thẩm chúng ta trước giờ luôn xem thường Lâm Chi Diêu, thời gian Lâm Chi Diêu đến nhà chúng ta đã gần 2 năm, đã không ít lần chúng ta mặt nặng mày nhẹ với anh ta, mà không chỉ là Lâm Chi Diêu, nhà họ Thẩm chúng ta cũng đối xử với Thẩm Mộng Thần như vậy. Tạm giam 7 ngày cũng không có gì, việc quan trọng nhất là nếu như Lâm Chi Diêu đến đại học Nam Giang giải thích, vậy thì vị trí học bá của Vũ Nặc còn có thể đảm bảo, chỉ là Lâm Chi Diêu không đi…”
Thẩm Chấn Hoa gật đầu: “Ừm, tên vô dụng kia đang làm việc ở tập đoàn Cửu Châu, còn là giám đốc nhỏ, nó bây giờ vốn đã không để nhà hộ Thẩm chúng ta vào mắt rồi.”
Trương Mạn đứng dậy, ngữ khí cay cú nói: “Tôi không quan tâm, tên họ Lâm đó nhất định phải đi xin lỗi Vũ Nặc, nó phải đi đến đại học Nam Giang giải thích rõ ràng với bên nhà trường, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó! Một tên ăn bám, mà dám làm phản sao? Tôi sẽ đi tìm Vương Thu Cúc nói chuyện, con cái nhà họ giỏi lắm, dám ép Vũ Nặc vào đường chết!”
Lâm Chấn Hoa than thở: “Bà đi tìm Vương Thu Cúc cũng không có tác dụng, sau khi chú Ba mất, nhà họ Thẩm chúng ta đã không còn quản chuyện hai mẹ con họ rồi, hơn nữa Vương Thu Cúc cũng đâu phải người nhà họ Thẩm.”
“Vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không thể nhìn Vũ Nặc bị đuổi học được? Bây giờ nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đợi sau này nó biết khó khăn rồi, bị đuổi học còn có tiền án lưu ở sở cảnh sát, sau này các thế gia công tử ai mà dám lấy nó đây? Đời này của Vũ Nặc xem như bỏ đi rồi.” Trương Mạn vô cùng lo lắng nói.
Thẩm Nhược Tuyết chau mày nói: “Lâm Chi Diêu ngay cả ba còn dám đánh, nếu như chỉ là nhà chúng ta tìm đến tận cửa, điều này chắc chắn sẽ không được hay, hay là gọi thêm bác và bà nội, ngày mai đi tìm bọn họ! có bà nội ra mặt, cho dù là Vương Thu Cúc, hay là Thẩm Mộng Thần cũng phải nghe lời bà nội.”
Trương Mạn mắt sáng lên, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, gọi bà nội con, có bà nội con ra mặt bọn họ nói cái gì cũng không xong!”
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Thẩm Chấn Hoa đến nơi ở của bà Thẩm, nói hết mọi chuyện. Bà Thẩm nghe xong tức giận, gọi điện thoại cho Thẩm Vu Ân, Thẩm Nhất Bân. Cả nhà Thẩm gia kéo nhau đi tìm Vương Thu Cúc. Chỉ là lúc bọn họ đến nơi ở vốn là của Vương Thu Cúc, đều ngơ ngác, bởi vì ngày hôm qua Vương Thu Cúc đã chuyển nhà.
Bà Thẩm chau mày đi hỏi hàng xóm của Vương Thu Cúc: “Dọn đi rồi sao?”
Người hàng xóm kia cười nói: “Ừ, vừa dọn đi ngày hôm qua, nói ra Vương Thu Cúc tìm được một người con rể thật tốt, con rể Lâm Chi Diêu của cô ấy mua một biệt viện ở Tử Trúc, Vương Thu Cúc bây giờ đi qua đó hưởng thụ cuộc sống rồi. Chắc là biệt viện Tử Trúc đó…”
“Sao có thể? Có phải chị nghe lầm rồi không? Lâm Chi Diêu sao có thể mua được nhà ở biệt viên Tử Trúc chứ?” Bà Thẩm không tin hỏi lại. Đừng nói Lâm Chi Diêu, cho dù cả nhà họ Thẩm cũng không mua nổi một căn nhà ở khu biệt viện Tử Trúc. Tên vô dụng như Lâm Chi Diêu làm sao có thể mua được? Phải biết là ngoài khoản tiền mua nhà mấy chục tỷ không nói, mỗi năm còn phải tốn phí, cũng mất khoảng mấy trăm triệu.
Người hàng xóm không cảm xúc nói: “Bà ơi, tôi lừa bà làm gì? Bàcứ tùy ý hỏi thăm trong tòa nhà này, hôm qua lúc Vương Thu Cúc dọn nhà, chúng tôi đều ở đó, chính là đi khu biệt viện Tử Trúc mà.”
Lúc bà Thẩm còn muốn nói gì đó, Thẩm Chấn Hoa bất ngờ ngăn lại. Thẩm Chấn Hoa sắc mặt rất không thoải mái nói: “Mẹ, đây có thể là thật, hôm kia khi con và giám đốc Trương đi xem nhà ở khu biệt viện Tử Trúc, có đụng mặt Lâm Chi Diêu, giám đốc kinh doanh của biệt viện Tử Trúc có nói, Lâm Chi Diêu quả thực mua nhà ở đó.”
Bà Thẩm nghe xong thìtrầm mặc, tuy rằng con trai mình đã nói như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn không tin. Bà lấy điện thoại gọi cho Vương Thu Cúc, nhưng Vương Thu Cúc đang tắt máy. Gọi cho Thẩm Mộng Thần, cũng không có người nghe máy.
“Đi, đến công ty của Mộng Thần” Bà Thẩm phất tay, cả nhà họ Thẩm lại hướng về công ty của Thẩm Mộng Thần. Nhưng khi đến nơi bọn họ mới phát hiện hôm nay Thẩm Mộng Thần vốn dĩ không đi làm. Sau khi đi qua đi lại mấy lần, cũng đã đến