Trong văn phòng, Trần Thanh Xuyên đang phê duyệt các tài liệu của công ty và thực hiện các thay đổi đối với kế hoạch hoạt động của tập đoàn.
Rất bận rộn, công ty hoạt động càng trật tự thì công việc của anh càng bận rộn.
Lẽ ra anh phải thoải mái mới đúng, nhưng anh không hề thoải mái, vì theo anh, thoải mái đồng nghĩa với việc trì trệ, thị trường trì trệ cũng giống như đi ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, vì vậy anh nhất định phải nỗ lực mới được.
Ngay cả ông chủ cũng làm việc như thế này, Ngô Thiến Thiến đương nhiên cũng sẽ không lười biếng, sau khi làm xong việc của chính mình, cô ấy cũng tập trung tự học sách quản lý kinh doanh do Trần Thanh Xuyên giới thiệu, kết hợp với quyền hạn của thư ký tổng giám đốc, cô ấy cũng có thể đọc tất cả các tài liệu trong công ty để phục vụ cho việc học, việc này sẽ khiến một người vốn đã thông minh ham học như cô ấy tiến bộ cực nhanh.
Theo lời của Trần Thanh Xuyên, bây giờ cô ấy đã có thể có tư cách giữ chức một giám đốc bộ phận nhỏ.
Ngô Thiến Thiến rất hạnh phúc, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ vì điều đó mà kiêu ngạo, cô ấy sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ sự ưu ái của Trần Thanh Xuyên.
Buổi trưa hôm nay, khi cô ấy đang đọc sách sau bữa trưa thì nhân viên bảo vệ gọi nội bộ tới.
"Thư ký Ngô, có một người phụ nữ tự xưng là chủ tịch Văn hóa Đông Tinh, Tô Tuyết, muốn gặp tổng giám đốc của chúng ta, nhưng không có hẹn trước."
Không hẹn trước thì không thể gặp, đây đã là một thói quen rồi, đơn vị nào cũng sẽ như thế.
Ngô Thiến Thiến cũng muốn giải quyết theo cách thông thường, nhưng cô ấy mơ hồ nhớ rằng trước đây Trần Thanh Xuyên đã bảo cô ấy tìm một chương trình do Văn Hóa Đông Tinh sản xuất.
Về vấn đề này, cô ấy quyết định hỏi Trần Thanh Xuyên, nói không chừng là có liên quan gì đó.
Sau khi bảo nhân viên bảo vệ đợi một lúc, Ngô Thiến Thiến gõ cửa phòng Trần Thanh Xuyên và hỏi về việc này.
"Để cô ấy vào văn phòng của tôi đi."
Có câu trả lời của Trần Thanh Xuyên, Ngô Thiến Thiến đương nhiên sẽ làm theo.
Nhưng khi Tô Tuyết bước lên lầu, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp không thua gì Triệu Hồng Vũ, Ngô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy khá tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng cô ấy đã từng hai lần bị áp đảo.
Một lần là khi vừa mới đến công ty đã nhìn thấy Triệu Hồng Vũ, điều này đã là một đòn đả kích mạnh mẽ với cô ấy.
Một lần khác là hôm nay, vẻ đẹp của Tô Tuyết khiến cô ấy phải hứng chịu một đòn đả kích chí mạng tương tự như ngày hôm đó.
Mặc dù cô ấy đã phải chịu đả kích, nhưng với tư cách là một thư ký có năng lực, cô ấy vẫn làm rất tốt công việc của mình.
Cô ấy mỉm cười đứng dậy hỏi, sau khi xác định là Tô Tuyết, cô ấy dẫn Tô Tuyết vào phòng làm việc của Trần Thanh Xuyên.
Lúc này Trần Thanh Xuyên đang cúi đầu làm việc, nhìn đống tài liệu trên bàn là biết Trần Thanh Xuyên đang rất bận.
Lúc vào phòng làm việc, Tô Tuyết sững sờ, cô không biết nói gì khi đứng trong phòng, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.
Trên đường đến đây, cô đã lấy hết can đảm ra rồi, hiện tại lại không có dũng khí mở miệng cầu xin Trần Thanh Xuyên nữa.
Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì, anh chỉ lặng lẽ phê duyệt các tài liệu, sau khi phê duyệt, anh thay đổi và đặt ra kế hoạch phát triển của công ty.
Từ đầu đến cuối, Trần Thanh Xuyên không thèm để ý tới Tô Tuyết, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
Tô Tuyết tiếp tục nhìn Trần Thanh Xuyên, cũng có cơ hội mở miệng, nhưng cô không mở miệng được.
Vì thế hai người cứ như vậy, một ngồi một đứng, nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Trên thực tế, đối với mục đích của Tô Tuyết, trong lòng Trần Thanh Xuyên đã hiểu rất rõ.
Sau khi xem chương trình ngày hôm qua, anh biết Tô Tuyết đã không nghe theo lời khuyên của mình mà rơi vào bẫy.
Anh cũng đoán được sẽ có người đến cầu xin mình, có lẽ là Chu Ngọc Hồng, hoặc Tô Quân, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó chính là Tô Tuyết.
Theo anh, với lòng tự tôn thấm trong xương của Tô Tuyết, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước mặt anh.
Nhưng hiện tại rõ ràng niềm kiêu ngạo của Tô Tuyết đã bị thực tại phá vỡ, thậm chí sắp hoàn toàn tan vỡ.
Thấy vậy, Trần Thanh Xuyên cuối cùng cũng đặt bút xuống, nhìn về phía Tô Tuyết: "Cô đã rơi vào bẫy rồi à?"
Lời nói của Trần Thanh Xuyên phá vỡ bầu không khí im lặng, cũng khiến sự xấu hổ của Tô Tuyết bị đình chỉ trong chốc lát.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nói gì, cô cảm thấy những lời đó quá khó nói, thật sự không thể mở miệng được.
Nhất là cô