Tô Tuyết trở thành thư ký cuộc sống của Trần Thanh Xuyên, điều mà ngay cả Trần Thanh Xuyên cũng chưa từng nghĩ đến.
Mặc dù đây là điều kiện của anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Tuyết sẽ thực sự đồng ý.
Giờ thì tốt rồi, anh đi đâu cũng đeo một chiếc đuôi xinh đẹp theo.
Còn Ngô Thiến Thiến thì trợn mắt há mồm, khi đến thì là chủ của của văn hóa Đông Tinh, khi rời đi thì lại trở thành thư ký cuộc sống ư?
Còn nữa, thư ký cuộc sống này là làm bất cứ điều gì, vậy chẳng phải nghĩa là hai người bọn họ có thể…
Khi ý nghĩ xấu hổ này hiện ra trong đầu, Ngô Thiến Thiến nhanh chóng lắc đầu, điều này không có khả năng.
Nói một cách tương đối, cô ấy vẫn tin vào tính cách của Trần Thanh Xuyên, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với thư ký cuộc sống.
Chỉ là cô ấy tin cũng vô dụng, những người khác không tin, dọc theo đường đi cũng có người cho Tô Tuyết một cái nhìn kỳ quái.
Suy nghĩ của họ rất dễ nhìn thấu: một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tại sao lại không có tự trọng như thế, quang minh chính đại làm bé đường của tổng giám đốc.
Như hiểu được ánh mắt của người khác, Tô Tuyết vô cùng xấu hổ, cô muốn giải thích mọi chuyện không phải như vậy, nhưng cũng không giải thích được.
Cho nên cứ kệ bọn họ thích nhìn thì nhìn, mình cứ làm tốt phần mình là được rồi.
Với ý nghĩ này, sau khi tan sở vào chiều hôm đó, Trần Thanh Xuyên đưa Tô Tuyết trở về nhà.
Đó thực sự là nhà.
Anh đã không còn sống ở Đại Minh Thánh Thiện nữa.
Anh không chút khiêm tốn mà nói rằng sống trong căn hộ tổng thống thật sự khiến anh quá nhàm chán, cho nên anh đã mua một căn biệt thự, vừa mới chuyển đến, cũng chưa dọn dẹp hay nấu nướng gì cả, vừa hay có Tô Tuyết ở đây.
Sau khi trở về nhà, Trần Thanh Xuyên trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, đương nhiên không quên nói với Tô Tuyết: "Nấu cơm đi."
Tô Tuyết không còn cách nào khác, vì cô đã đồng ý rồi, đương nhiên phải nghe theo thôi.
Vì vậy, cô mặc một bộ quần áo mỏng manh, đi giày cao gót và tất chân, bận rộn trong nhà bếp.
Cũng may cô không phải loại con gái được nuông chiều từ bé, chiên xào nấu nướng vẫn có thể được, nhưng cũng chỉ đến mức tạm được thôi.
Theo lời của Trần Thanh Xuyên: "Cũng không tệ lắm.
Tuy rằng hơi không ngon, nhưng ăn ít cũng sẽ không bị trúng độc đâu."
Tô Tuyết rất khó chịu, đây là lần đầu tiên trong đời cô nấu ăn cho một người con trai, thế mà ngay cả một câu khích lệ cũng không có, còn bị đánh giá là không ngon.
"Thích ăn thì ăn, ăn không được thì tự đặt đồ ở ngoài về ăn!"
Trước sự phản bác của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên trả lời thẳng: "Cô cũng có chút tiền đồ đó thôi à."
Nói xong, anh đứng dậy đi vào bếp, tự tay làm một mâm đồ ăn.
Khi anh bắt đầu làm, Tô Tuyết ở xa quan sát, sau đó còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rau củ.
Anh còn vẫy tay và bảo cô lại ngửi đồ ăn mà anh làm, cùng một loại nguyên liệu, tại sao lại thơm ngon hơn chứ?
Khi Trần Thanh Xuyên bưng đồ ăn tới, Tô Tuyết cảm thấy món ăn cô nấu rất vô vị, thật sự rất khó nuốt.
Vì thế cô lấy đũa muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại trực tiếp gỡ đôi đũa của cô ra: "Làm gì vậy, đồ ăn tôi làm mà cô động đũa chi vậy, người giúp việc như cô làm không tốt công việc của mình, cô còn mặt mũi nào mà giương đũa vào đồ ăn của tôi, không sợ mất mặt à?"
Mấy câu này thiếu chút nữa khiến sắc mặt của Tô Tuyết thành màu dưa chuột.
Một người kiêu ngạo như cô đã nguyện ý cúi đầu làm thư ký cuộc sống của Trần Thanh Xuyên, thế nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn oán giận cô như thế này sao?
Lúc này cô thật sự tức giận, vỗ bàn đứng lên, nhưng một khắc sau cô lại nhịn xuống.
Cô không còn mặt mũi nào để làm chuyện này, cô đã không kiêng nể gì mà đến cầu xin Trần Thanh Xuyên giúp đỡ, trong khoảng thời gian này cô lại hiểu lầm người ta, bây giờ lại muốn trở mặt, vậy thì cả đời này cô sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại Trần Thanh Xuyên nữa.
Cho nên cô chỉ có thể chịu đựng, duỗi đũa gắp những món mình nấy, ăn từng miếng từng miếng, cảm giác như đang cắn nát xương của Trần Thanh Xuyên, dù sao nghe