Ba ngày sau, khi việc ủy quyền đã hoàn thành, Tô Tuyết tới tìm Thường Vũ Phong.
Cô phải đi tìm, việc ủy quyền đã được thực hiện rồi, nhưng những gì mà Thường Vũ Phong đã hứa lại hoàn toàn không thực hiện.
Trong khoảng thời gian này, cô đã đến tìm anh ta hai lần, nhưng thư ký của Thường Vũ Phong đều nói rằng anh ta không có ở đó, điều này khiến Tô Tuyết càng cảm thấy lo lắng.
Vì vậy, hôm nay cô quyết định không gặp Thường Vũ Phong thì sẽ không đi, mặc dù thư ký nói rằng Thường Vũ Phong đang họp, nhưng cô vẫn không đi, quyết tâm chờ bằng được.
Tô Tuyết đứng đợi ở cửa phòng họp rất lâu, cuối cùng cũng đợi được anh ta.
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, Thường Vũ Phong bước ra ngoài.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lôi Quang Diệu cũng đứng bên cạnh Thường Vũ Phong, cười cười nói nói với anh ta.
Cảnh tượng hài hòa này khiến Tô Tuyết sững sờ.
Theo những gì cô biết, Thường Vũ Phong và Lôi Quang Diệu là kẻ thù không đội trời chung của nhau, sao họ có thể trò chuyện vui vẻ như vậy?
Trong lòng có linh tính không tốt, Tô Tuyết vội vàng đến bên Thường Vũ Phong.
“Phó tổng giám đốc Thường, có phải anh nên làm chuyện trước đó anh đã đồng ý rồi không?”
Thường Vũ Phong đang trò chuyện với Lôi Quang Diệu, sững sờ khi nhìn thấy Tô Tuyết, hiển nhiên không ngờ cô lại đợi ở đây.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt kinh ngạc kia lại trở nên bình thường, sau đó lại nở một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này không phải dành cho Tô Tuyết, mà là dành cho Lôi Quang Diệu bên cạnh: “Đúng là bị anh nói trúng rồi, sếp Tô là một người phụ nữ có nghị lực phi thường.”
Lôi Quang Diệu nghe vậy thì cười nhạo: “Có nghị lực nhưng đáng tiếc không có não.”
Câu đánh giá này khiến sắc mặt Tô Tuyết không nén được sự tức giận, tâm trạng cũng rất khó chịu.
“Phó tổng giám đốc Lôi, anh đã dùng cách vô liêm sỉ để cướp công việc kinh doanh của công ty chúng tôi, lại còn lên mặt hạ nhục người khác, anh có ý gì?”
“Này, sếp Tô, đừng có đặt điều ăn nói lung tung như thế chứ.” Lôi Quang Diệu lập tức phản bác: “Cái gì mà dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để cướp công việc kinh doanh của cô chứ? Rõ ràng tôi đã được quý công ty uỷ quyền, rất rõ ràng, không thể nói lung tung được.”
Lôi Quang Diệu nói xong, Thường Vũ Phong lập tức gật đầu phụ hoạ theo: “Đúng vậy, là do Văn Hoá Đông Tinh uỷ quyền.
Sao hả, chẳng lẽ sếp Tô không biết chuyện này à?”
Tô Tuyết lập tức chết lặng khi nghe cả hai người kẻ xướng người hoạ.
Việc ủy quyền là do đích thân cô làm, nhưng cô làm vậy là để hợp tác với Thường Vũ Phong đối phó với Lôi Quang Diệu.
Nhưng bây giờ, tại sao Thường Vũ Phong lại quay ngược họng súng và hợp tác với Lôi Quang Diệu để đối phó với cô chứ?
“Phó tổng giám đốc Thường, ý của anh là gì?”
Tô Tuyết ý thức được có khả năng mình sẽ bị đùa bỡn một lần nữa nên tâm trạng rất tệ, giọng điệu cũng run rẩy.
Nhưng ngoài việc chứng minh rằng cô là kẻ thất bại thì không có gì hơn để chứng minh, và điều đó lại càng không khiến Thường Vũ Phong sợ hãi.
Thường Vũ Phong tươi cười nhìn Tô Tuyết: “Sếp Tô, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói với cô một chuyện rất đơn giản, có người chủ động trao quyền cho công ty chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ không từ chối.
Về chuyện cô nói hợp tác đôi bên cùng có lợi… thì tôi nghĩ nó chỉ giống như một loại suy nghĩ viển vông.”
“Một con linh cẩu chạy đến chỗ bầy sư tử và nói rằng, tôi muốn hợp tác với các bạn để bắt mồi và hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô nghĩ rằng điều này có thể xảy ra không? Tôi nghĩ rằng bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cho rằng con linh cẩu đó bị bệnh, nó không bị sư tử ăn thịt là may lắm rồi, còn muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi ư? Đây chẳng phải là chuyện cười à, ha ha ha…”
Tiếng cười của Thường Vũ Phong rất sang sảng, vang vọng trong hành lang khiến tâm trạng của Tô Tuyết rất tồi tệ.
Nhưng dù tâm trạng có tồi tệ đến đâu, cô cũng không thể diễn tả được, cô có thể nói gì đây? Dù sao tất cả mọi chuyện đều do cô gieo gió gặt bão.
Cô cho rằng Thường Vũ Phong và Lôi Quang Diệu không hợp nhau, vì vậy cô nghĩ rằng mình có thể sử dụng điều này để trục lợi, nhưng đó là suy nghĩ quá viển vông.
Bây giờ cô đã