Khi Trần Thanh Xuyên biết về “thành tích” của Tô Tuyết, anh lắc đầu cười bất lực.
Anh thấy khó hiểu làm cách nào mà Tô Tuyết lại chủ động nhảy xuống hố, đã vậy toàn thân còn lấm lem bùn đất và không thể lên bờ.
Nhưng anh cũng không định đứng bên lề để xem chuyện cười, về phần Tô Tuyết, anh có thể bắt nạt, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể bắt nạt.
Cảm giác đó giống như mình có thể mắng người phụ nữ của mình một câu, nhưng nếu người khác mắng một câu thì… ôi mẹ ơi, chua chát làm sao!
Cho nên sau khi Trương Tứ Hải nói xong tất cả mọi chuyện, không đợi ông ta năn nỉ nhiều lời, Trần Thanh Xuyên đã phất tay, ý bảo không cần nói nữa: “Tôi sẽ giúp xử lý chuyện này, nhưng còn chuyện làm ông chủ của Văn Hóa Đông Tinh thì đừng nhắc nữa, tôi không có thời gian.”
Trương Tứ Hải đến đây với hai mục đích, một là để nhờ giúp đỡ và hai là kéo Trần Thanh Xuyên lên làm ông chủ, tưởng chừng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ Trần Thanh Xuyên lại đồng ý nhanh như vậy.
Đương nhiên, về việc Trần Thanh Xuyên không muốn làm ông chủ của Văn Hóa Đông Tinh, ông ta cũng hiểu rõ, chuyện này không thể đùa được, cho dù ông ta có thành ý cũng vô ích, cho nên đành phải từ bỏ.
Ít nhất, vấn đề nan giải của Văn Hóa Đông Tinh đã được giải quyết, không phải sao? Ông ta tin tưởng Trần Thanh Xuyên có năng lực để giải quyết chuyện này.
Trên thực tế đúng là như vậy, đối với chuyện này, Trần Thanh Xuyên có thể giải quyết rất dễ dàng.
Tuy nhiên, giờ anh cũng không vội giải quyết ngay, thay vào đó anh hẹn Tô Tuyết sau giờ làm việc.
“Tối nay đến Đại Minh Thánh Thiện ăn cơm đi, tôi đợi cô.”
Đây không giống như hẹn hò, mà giống như một mệnh lệnh, như kiểu Trần Thanh Xuyên nói xong thì Tô Tuyết phải thực hiện.
Lúc này Tô Tuyết nhận được điện thoại của Trần Thanh Xuyên, cô cảm nhận đó là một loại mệnh lệnh, cô không thích loại cảm giác này, nhưng cô vẫn quyết định sẽ đến buổi hẹn, bởi vì trước đó cô đã xử oan cho Trần Thanh Xuyên, lần này phải làm vậy để xoa dịu anh.
Đương nhiên cũng chỉ có như vậy mới có thể giữ lại một phần lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô, để nó không bị đánh tan thành từng mảnh.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tuyết hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái.
Mặc dù Trần Thanh Xuyên không nói rằng anh sẽ ra mặt để giải quyết vấn đề này, nhưng trong lòng cô vẫn thoải mái rất khó tả.
Đây là một cảm giác tuyệt vời, như thể chỉ cần Trần Thanh Xuyên ở đây thì cô không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì nữa.
Trên thực tế chính là như vậy, cho dù có rắc rối hay khó khăn như thế nào, chỉ cần có Trần Thanh Xuyên, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy, trong tương lai cũng sẽ như thế.
Nhưng… bảo cô mở miệng nhận sai với Trần Thanh Xuyên, cô không thể mở miệng được.
Cô không muốn bản thân tỏ ra quá kém cỏi trước mặt Trần Thanh Xuyên, cô vẫn muốn cố gắng hết sức để giải quyết khó khăn này.
Nếu cô có thể đứng trước mặt Trần Thanh Xuyên tự hào nói rằng cô đã giải quyết được rắc rối lớn, thì đây sẽ là điều mà cô sẵn sàng thể hiện nhất.
Mà đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang, cho cô cơ hội tự mình giải quyết rắc rối.
Là Lôi Quang Diệu gọi đến, và mục đích của cuộc gọi rất đơn giản, nhắm vào Trần Thanh Xuyên.
Chỉ là một công ty Văn Hóa Đông Tinh nho nhỏ, thật sự không thể lọt vào mắt của Lôi Quang Diệu, lại càng không đáng để anh ta sử dụng thủ đoạn đùa bỡn.
Mục đích mà anh ta lên kế hoạch tất cả những chuyện này là vì Trần Thanh Xuyên, anh ta là một kẻ thù dai nên vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước thua Trần Thanh Xuyên.
Cho nên lần này anh ta mượn Văn Hóa Đông Tinh xuống tay, chính là muốn kéo Trần Thanh Xuyên xuống nước, để anh ta được nở mày nở mặt.
“Nếu cô muốn tôi tha cho Văn Hóa Đông Tinh cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
“Chỉ cần cô làm theo lời tôi dặn và kéo chi nhánh tập đoàn Đại Minh của Trần Thanh Xuyên vào thì cô có thể thoát thân…”
Khi Tô Tuyết nghe những lời này từ miệng Lôi Quang Diệu, trong lòng cô như có một tấm gương chiếu rọi.
Cuối cùng cô cũng hiểu đối phương không