Cuộc trò chuyện không chỉ là chuyện phiếm về Ngô Thế Hùng.
Triệu Hồng Vũ đã sớm tiếp xúc với Ngô Thế Hùng, tất nhiên sẽ hiểu biết rõ hơn.
Trên thực tế thì đúng là như thế, khi Trần Thanh Xuyên đề cập đến việc mình chuẩn bị sử dụng Ngô Thế Hùng, Triệu Hồng Vũ đã đưa ra kiến nghị.
"Quả thật người này có thể sử dụng, hơn nữa cũng có thể trọng dụng, nhưng đừng thái quá."
"Theo tôi thấy ông ta rất trọng nghĩa khí, đây là ưu điểm lớn, nhưng cũng là một nhược điểm lớn."
“Ông ta có thể nghĩa khí với chúng ta, nhưng vẫn có thể nghĩa khí với người khác, do đó, cho dù cậu đã cho ông ta một con đường dẫn đến quang minh chính đại, nhưng nếu trong bóng tối có tiếng hô hoán, với tính nghĩa khí đó, ông ta vẫn sẽ dũng cảm liều chết.
Nói cách khác, ông ta sẽ không bán đứng cậu, nhưng rất có khả năng sẽ hỏng việc ở thời khắc quan trọng, vì thế tôi cho rằng có thể trọng dụng ông ta nhưng đừng thái quá."
Không thể không nói, Triệu Hồng Vũ nhìn người xem việc cực kỳ chuẩn xác.
Trước khi đến đây, Trần Thanh Xuyên đã cân nhắc mấy chuyện này, quan điểm của anh cũng giống như Triệu Hồng Vũ, trước mắt nếu hai ý kiến đã trùng khớp nhau, coi như đã xác nhận chuyện tương lai sẽ sử dụng Ngô Thế Hùng.
Sau khi trong lòng đã có định đoạt, Trần Thanh Xuyên không còn nhắc đến chuyện của Ngô Thế Hùng nữa, mà ôm Triệu Hồng Vũ vào lòng, vuốt ve bờ vai xinh đẹp của cô ấy.
Trong lúc anh đang cưng chiều vuốt ve, Triệu Hồng Vũ đã lên tiếng hỏi về sự phát triển mối quan hệ giữa Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết.
"Chúng tôi vẫn đang trong quá trình phát triển ổn định, không có chuyện gì đặc biệt để nhắc đến."
Trần Thanh Xuyên thành thật trả lời, Triệu Hồng Vũ nở nụ cười nói: "Vậy cậu phải cố gắng lên, mau chóng chinh phục cô ấy đi."
Câu nói này đã khiến Trần Thanh Xuyên không khỏi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Triệu Hồng Vũ: "Chinh phục thế nào, chị dạy tôi đi?"
Triệu Hồng Vũ đỏ bừng mặt, không biết là do thẹn thùng hay là vì cảm xúc mãnh liệt ban nãy, đôi môi đỏ tươi của cô ấy ghé sát vào tai của Trần Thanh Xuyên, thẹn thùng nói ra những lời mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Triệu Hồng Vũ càng đỏ bừng hơn, như muốn rỉ ra máu.
Trần Thanh Xuyên hơi không dám tin, không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng của Triệu Hồng Vũ.
"Chị đúng là nữ lưu manh, không ngờ lại nói ra trình tự một cách chi tiết, còn gọi thô tục như vậy..."
Trần Thanh Xuyên vẫn muốn nói, nhưng Triệu Hồng Vũ đã vươn tay ra bịt miệng anh lại, ngượng ngùng nói: "Cậu đừng nói nữa, ngại chết đi được."
Lúc cô ấy nói ra thì không cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc Trần Thanh Xuyên nhắc đến thì cô ấy lại cảm thấy thẹn thùng.
Đây là đạo lý gì chứ?
Nhưng lúc một nam một nữ ở bên nhau thì làm gì có thời gian giảng đạo lý...
Hôm sau khi hai người thức dậy đã hơn mười giờ sáng, Triệu Hồng Vũ không đi làm, mà cùng Trần Thanh Xuyên đi tham quan danh lam thắng cảnh ở gần đó.
Tất nhiên, đi tham quan là phụ, chủ yếu là ở bên cạnh Trần Thanh Xuyên, cho dù hai người không làm gì cả, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Tất nhiên bọn họ cũng phải làm chút gì đó, ít nhất là vẫn phải tán gẫu.
Trong lúc trò chuyện, Triệu Hồng Vũ hỏi Trần Thanh Xuyên: "Cậu có từng nghĩ tới một vấn đề, ông cụ khăng khăng bảo cậu cưới Tô Tuyết, dường như bên trong không chỉ đơn giản là vì giải mộng thôi đúng không? Tôi không biết tình hình cụ thể, nhưng với trí tuệ của ông cụ, chắc chắn sẽ không đến nỗi làm ra chuyện mất lí trí như vậy mới đúng."
Thật ra Trần Thanh Xuyên cũng từng nghĩ tới vấn đề này, quan trọng nhất là trước đây anh cũng đã nghe ông