Từ đầu đến cuối, cả Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ đều không hề hay biết trong hang động vẫn còn người khác.
Mãi đến khi hai người rời đi, Hàn Sương mới đỏ mặt mặc quần áo vào, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Lúc cô ta rời đi, mưa đã tạnh, Hàn Sương cố ý đi chậm lại, không muốn chạm mặt Triệu Hồng Vũ và Trần Thanh Xuyên.
Nhưng lúc ngồi cáp treo xuống núi, vẫn ma xui quỷ khiến chạm mặt nhau, hơn nữa đúng lúc ba người còn ngồi chung một cáp treo.
Hàn Sương ngồi đối diện với Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tầm mắt không biết nhìn đi đâu.
Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy vẻ mặt gượng gạo của cô ta, nhưng không cố ý vạch trần, mà chỉ làm bộ như không nhìn thấy.
Đến khi cáp treo đi xuống núi, Hàn Sương mới được "nhẹ nhõm", vội vàng thoát khỏi bầu không khí lúng túng này.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Sương, Trần Thanh Xuyên nói với Triệu Hồng Vũ: "Chị có phát hiện ra cô ta hơi khác thường không?"
Nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ liền biết anh đang nói đến Hàn Sương, nên thẳng thắn trả lời: "Tôi không phát hiện ra điều gì khác thường, ngược lại tôi cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, có lẽ hợp với khẩu vị của cậu.
Sao thế, cậu có ý đồ với người ta à?"
Trần Thanh Xuyên cực kỳ cạn lời, anh đâu phải là lợn giống, làm sao có thể vừa gặp đã có ý đồ với người khác giới, mặc dù trông Hàn Sương có vẻ rất xinh đẹp, nhưng anh thật sự không nghĩ đến phương diện đó.
Anh cũng biết rất rõ một số chuyện không thể nào giảng đạo lý với phụ nữ, nên cách an toàn và đơn giản nhất chính là im lặng, thế là anh cũng làm y như thế, không tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên ở lại thêm một ngày nữa, rồi mới rời đi bằng máy bay.
Triệu Hồng Vũ có chi nhánh riêng phải quản lý, mà Trần Thanh Xuyên cũng thế, do đó cả hai đều có việc riêng cần phải làm.
Sau khi quay về chi nhánh, Trần Thanh Xuyên liền thông báo cho Ngô Thiến Thiến liên lạc với Ngô Thế Hùng, đồng thời giao cho một phần công việc kinh doanh bảo Ngô Thế Hùng đi làm.
Tất nhiên ông ta vừa mới bắt tay vào làm nên không thể nào ủy thác trọng trách, mà đây chỉ là một công việc kinh doanh bảo vệ.
Công việc kinh doanh này yêu cầu kỹ năng khá thấp, nếu ngay cả việc này Ngô Thế Hùng cũng làm không tốt, vậy thì không có sau này nữa.
Ngô Thế Hùng cũng biết rõ điều này, nên không hề chê ít thịt mà nghiêm túc làm việc một cách đàng hoàng, công việc kinh doanh cực kỳ suôn sẻ.
Tạm thời Ngô Thế Hùng đã được sắp xếp, Trần Thanh Xuyên vẫn còn việc khác cần phải làm, bởi vì thế giới của anh không chỉ giới hạn trên người Ngô Thế Hùng.
Sau khi bận rộn cả ngày ở công ty, tối hôm đó Trần Thanh Xuyên đã quay về nhà của mình.
Anh vừa mới quay về nhà đã nhìn thấy Tô Tuyết đang nằm trên ghế tựa.
Hình như lúc này Tô Tuyết đang suy nghĩ điều gì đó, không hề chú ý đến việc Trần Thanh Xuyên đã quay về.
Trần Thanh Xuyên cũng không chạm vào cô, dù gì hai ngày nay anh đã trút gần hết ngọn lửa lên người Triệu Hồng Vũ rồi.
Thay giày xong, Trần Thanh Xuyên liếc nhìn cô hỏi: "Em đang suy nghĩ điều gì mà hồn vía lên mây vậy?"
Sau khi Trần Thanh Xuyên hỏi câu này, Tô Tuyết mới hoàn hồn lại, ý thức được Trần Thanh Xuyên đã quay về.
Cô vội vàng đứng dậy, vô thức hỏi Trần Thanh Xuyên đã ăn tối chưa.
Không thể không nói, bây giờ cô thật sự đã có giác ngộ của người giúp việc, việc đầu tiên cô mà nghĩ đến là Trần Thanh Xuyên đã ăn gì chưa.
Mặc dù Trần Thanh Xuyên vẫn chưa ăn tôi, nhưng cũng không đói, anh hỏi Tô Tuyết đã ăn gì chưa.
Tô Tuyết lắc đầu, bày tỏ mình cũng chưa ăn gì, nhưng cũng không đói.
Có lẽ cô thật sự không đói, hoặc