Để Tô Tuyết ở nhà một mình buổi tối, Trần Thanh Xuyên không yên tâm, nên cũng không thể tới chỗ Chu Ngọc Hồng ngay được.
Anh định sáng ngày hôm sau sẽ đi qua đó, nhưng thời điểm sáng hôm sau, Tô Tuyết lại đích thân nói hết với anh mọi chuyện.
Và khi Trần Thanh Xuyên nghe được những chuyện xảy ra vào tối hôm qua từ miệng Tô Tuyết, anh lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Đừng nói là Tô Tuyết, ngay cả anh sau khi nghe xong loại chuyện này cũng phải sững sờ sửng sốt, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Tô Tuyết vậy mà lại không phải con ruột của Chu Ngọc Hồng, chuyện này…
Liên hệ lại với những gì ông cụ ở nhà đã từng thể hiện, Trần Thanh Xuyên bừng tĩnh, tám mươi phần trăm ông cụ đã biết chuyện này từ lâu.
Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì năm đó ông cụ và bà nhà họ Tô đã từng có tình cảm, cho nên biết được những chuyện này cũng không có gì là lạ.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Trần Thanh Xuyên có thể phần nào chấp nhận những chuyện này, nhưng về phần Tô Tuyết không chấp nhận được anh cũng có thể hiểu.
Sau khi nói xong tình hình thực tế, Tô Tuyết nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: “Anh nói xem, giờ tôi nên làm gì đây?”
Chuyện này không thể trao đổi với người thân, nên Tô Tuyết cũng chỉ có thể nói với người thân cận nhất với cô lúc này.
Mà trước mắt, Trần Thanh Xuyên chính là người thân cận nhất với cô, ngoài Trần Thanh Xuyên ra cô thật sự không thể nghĩ ra được ai để nói chuyện và xin lời khuyên.
Trần Thanh Xuyên rơi vào trầm tư trong chốc lát, cuối cùng anh trả lời Tô Tuyết: “Theo lẽ thường, anh nên khuyên em hãy thử đi gặp mặt người nhà, bất kể là em có chấp nhận chuyện này hay không, thì đối phương cũng là người thân ruột thịt của em, về điểm này em có muốn không thừa nhận cũng không được.”
“Nhưng anh không cho rằng trên thế giới này mọi việc lại luôn phải đi theo lẽ thường của nó, và quan trọng nhất, nó phải đi theo trái tim mình mách bảo, cho nên anh khuyên em, hãy làm theo con tim mình, nếu muốn gặp thì hãy thử gặp, còn nếu không muốn gặp thì đừng gặp, không ai có thể cưỡng ép em được.”
Nếu chỉ nói riêng Tô Tuyết, chuyện để không ai có thể cưỡng ép việc cô không muốn làm là rất khó, nhưng vì có Trần Thanh Xuyên chống lưng nên thế cờ thay đổi.
Dù người nhà họ Hàn có quyền thế trong tay, nhưng như vậy thì sao chứ? Thế giới này không chỉ đơn thuần là một thế giới với quyền lực thâu tóm, cái quan trọng là kinh tế thế giới, nói một cách thẳng thắn là xã hội kinh tế.
Cái gì quan trọng nhất trong xã hội kinh tế, nói trắng ra chính là tài chính.
Nhà họ Trần bọn họ không thể khống chế quyền lực, nhưng lại có thể khống chế tuyệt đối ngân quỹ, thậm chí có thể khiến xã hội rung chuyển.
Một gã quái vật khổng lồ như vậy, đương nhiên người nắm giữ quyền lực sẽ không đủ sức ảnh hưởng để gây khó dễ.
Điều này cũng tựa như mối quan hệ giữa trâu và cỏ, đúng là trâu có thể ăn cỏ, nhưng nhiều cỏ quá cũng có thể giết chết trâu, đạo lý này không sai.
Tô Tuyết nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên, biết Trần Thanh Xuyên tình nguyện chống lưng cho mình, cảm động không thôi.
Mặc dù ngày thường Trần Thanh Xuyên không thiếu lúc bắt nạt cô, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô biết rõ, bởi vì thích cô nên Trần Thanh Xuyên mới hay bắt nạt cô như vậy, hơn nữa, Trần Thanh Xuyên sẽ tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt cô, đây gần như là một kiểu yêu bá đạo ngang ngược, nhưng cô lại cảm thấy thật sâu nặng và chân thành.
Tô Tuyết vươn tay, ôm chầm lấy Trần Thanh Xuyên, đầu rúc vào đầu vai Trần Thanh Xuyên: “Cảm ơn anh.”
Giờ này khắc này, cô chỉ dám đặt niềm tin vô điều kiện với mình Trần Thanh Xuyên, là chỗ dựa duy nhất của cô…
Tô Tuyết đưa ra quyết định, quyết định tạm thời sẽ không gặp người nhà họ Hàn, còn những chuyện khác để sau này tính.
Quyết định này cô không chỉ nói với Trần Thanh Xuyên, mà nói với cả Chu Ngọc Hồng, kêu Chu Ngọc Hồng chuyển lời đến người nhà họ Hàn.
Và trước mắt, cô vẫn tình nguyên gần gũi với người mà cô luôn coi là người nhà, thừa nhận Chu Ngọc Hồng và Tô Quân là người nhà cô.
Nếu Tô Tuyết đã đưa ra quyết định như vậy, Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ chọn ủng hộ cô vô điều kiện.
Cho nên dù sóng gió có nổi lên thì những ngày tháng sinh hoạt vẫn như cũ, cuộc sống diễn ra như thế nào vẫn diễn ra như vậy, Tô Tuyết ở nhà làm trò nha hoàn, cũng kiêm luôn việc quản lý Văn hóa Đông Tinh, còn Trần Thanh Xuyên thì vẫn tiếp tục công việc chủ tịch chi nhánh của anh, bận rộn vô cùng.
Về chuyện Chiêm Thế Bác đã được sáng tỏ hoàn toàn, và việc hợp tác với tập đoàn Đông Minh thông qua hợp đồng lãi suất mới được ký kết bởi hai bên đã bị chấm dứt hẳn, tất thảy đều tiến triển đâu vào đấy.
Về phần bản thân Chiêm Thế Bác, anh ta không có ý kiến gì, cũng không dám đắc tội với Trần Thanh Xuyên thêm nữa, bởi vì anh ta nghe nói Ngô Thế Hùng đã gia nhập tập đoàn Đại Minh vì Trần Thanh Xuyên.
Đến cả một đại lão tầm cỡ như vậy cũng tự nguyện đeo dây cương phục vụ Trần Thanh Xuyên, thì một