Hàn Sương có chết cũng không ngờ việc cô ta tới tìm Trần Thanh Xuyên lại còn bị buộc nở nụ cười miễn cưỡng kiểu này, nên trong lòng khó chịu vô cùng.
Có điều người tên Trần Thanh Xuyên này có vẻ còn không thèm để ý, anh không chỉ không thèm để ý không thôi, mà còn bắt đầu thêm dầu vào lửa.
“Nụ cười của cô có phần hơi gượng gạo, có khi con lừa nhà ông lão họ Trương trong thôn kia nhếch môi còn đẹp hơn cô cười nữa đấy.”
Chỉ một câu nhận xét cũng đủ khiến Hàn Sướng tức đến điên.
Có thể nói cô ta chính là một mỹ nữ chính hiệu, cô ta vô cùng tự tin về giá trị nhan sắc của mình, nhưng Trần Thanh Xuyên lại dám ngang nhiên đánh giá cô ta không bằng một con lừa!
Sau khi hít sâu một hơi, Hàn Sương cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong lòng, đè nén, chung quy vẫn là cưỡng chế áp chế.
Rốt cuộc cô ta tới đây là vì chuyện muốn chị trở về nhà, chứ không phải để cãi nhau với Trần Thanh Xuyên.
Có điều trong lòng cô ta, nhân phẩm của Trần Thanh Xuyên tệ đến cực điểm rồi, bị đánh giá hạng kém siêu cấp.
Sau khi hít sâu lần thứ hai, lúc này Hàn Sương mới bình tĩnh hạ giọng, nhìn Trần Thanh Xuyên nói: “Nếu anh đã biết ý đồ tôi tới đây hôm nay, thì tôi cũng không nhiều lời thừa thãi nữa, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi khuyên nhủ chị tôi, kêu chị ấy trở về nhà họ Hàn.”
Trần Thanh Xuyên chăm chú nhìn Hàn Sương, trong ánh mắt còn lộ rõ ý cười: “Dựa vào cái gì?”
Hàn Sương chăm chú nhìn Trần Thanh Xuyên, cười chế giễu: “Quả nhiên, nhân phẩm của anh tệ tới mức không tưởng rồi.”
“Được thôi, nếu anh đã hỏi tôi dựa vào cái gì, vậy thì tôi đây sẽ nói anh nghe, dựa vào việc tôi có thể sử dụng sức mạnh gia tộc, giúp anh có một tương lai tốt đẹp.
Trước mắt anh là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh đúng không? Chỉ cần anh đồng ý để chị tôi trở lại nhà họ Hàn, tôi sẽ giúp anh tiến thêm một bước nữa trong tập đoàn Đại Minh này, nhất định là sẽ có giá trị hơn vị trí hiện tại của anh rất nhiều!”
Lời này truyền tới lỗ tai Trần Thanh Xuyên, anh hiểu Hàn Sương đã hiểu lầm ý mình muốn nói.
Cái anh hỏi chính là dựa vào cái gì mà Tô Tuyết phải trở về nhà họ Hàn, nhưng Hàn Sương lại cho rằng anh đang đòi lợi ích.
Chưa kể, lợi ích mà Hàn Sương đưa ra thật là nực cười, tiến thêm một bước nữa ở tập đoàn Đại Minh, còn tiến đến đâu nữa? Thoạt nhìn anh chỉ là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh, nhưng trên thực tế anh lại chính là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Đại Minh, đây đã là đứng trên đỉnh cao nhất rồi, lại còn tiến thêm một bước nữa, tiến đi đâu được, chẳng lẽ tự thoát khỏi tập đoàn Đại Minh?
Nhưng về vấn đề này, anh không muốn so đo với Hàn Sương thêm nữa.
Cho nên sau đó anh đã nói thẳng vấn đề, không vòng vo nữa: “Cái tôi muốn hỏi là, cô dựa vào cái gì mà muốn Tô Tuyết quay trở lại nhà họ Hàn các người.”
Lời này vừa buộc ra khỏi miệng, lúc này Hàn Sương mới ý thức được bản thân đã hiểu lầm ý của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng cô ta cũng không quá để tâm, chỉ tập trung đưa ra lời giải thích của riêng mình: “Đầu tiên, chị của tôi vốn dĩ là người nhà họ Hàn, trong người chị ấy đang chảy dòng máu nhà họ Hàn.
Thứ hai, ở nhà họ Hàn chúng tôi, chị ấy sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn nữa, bất kể là chị ấy muốn đi sâu hơn về kinh doanh hay chính trị, đều sẽ giống như cá chép hóa rồng vậy.
Cuối cùng, ở nhà họ Hàn chúng tôi, chị ấy sẽ không bị người nào đó che mờ hai mắt!”
Lời cuối cùng của cô ta ám chỉ tới người nào đó lại càng khiến Trần Thanh Xuyên không nhịn được nở nụ cười.
Người nào đó mà cô ta đang ám chỉ, người cô ta không nói tên nói họ đó chẳng phải là đang nói đến anh sao?
Cho nên anh khá tò mò: “Thế nào là tôi che mờ hai mắt chị cô, hử?”
Hàn Sương cười nhạo một tiếng: “Ngày đó anh và người phụ nữ kia ở bên nhau, anh đừng có nói với tôi đấy là chị hay em gái anh đấy!”
Trần Thanh Xuyên cũng đã sớm đoán ra được chuyện này, cho nên anh căn bản là không để bụng: “Đương nhiên không phải chị gái hay em gái gì cả, mà là người phụ nữ của tôi.”
Trần Thanh Xuyên thừa nhận một cách thống khoái như vậy, ngược lại lại khiến Hàn Sương có chút ngạc nhiên, cô ta hoàn toàn không ngờ Trần Thanh Xuyên sẽ thừa nhận như vậy.
Vì thế sau đó cô ta không thể không suy xét một chuyện: Có phải bản thân cô ta đã hiểu lầm mối quan hệ giữa Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết không, nếu không thì sao Trần Thanh Xuyên có thể thoải mái như vậy được chứ?
Trong lòng ôm nghi hoặc, Hàn Sương nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: “Rốt cuộc anh và chị tôi có quan hệ gì?”
Trần Thanh Xuyên lại trả lời càng thống khoái hơn: “Chị cô cũng là người phụ nữ của tôi, sao hả, có vấn đề gì sao?”
Câu trả lời hợp tình đúng lý này suýt chút nữa khiến Hàn Sương tức phát ngất, bắt cá hai tay mà còn dám làm như chuyện