Ước chừng mười mấy phút sau, Chiêm Đông Minh chạy đến.
Ông ta tiến vào gian phòng, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Chiêm Thế Bác, nhất thời đau lòng không thôi, đây là con trai ông ta đấy.
Nhưng ông ta cũng hiểu con trai mình là cái dạng gì, trước đó ông ta vẫn luôn không cho Chiêm Thế Bác tới, nhưng Chiêm Thế Bác đắc ý huênh hoang cứ muốn đến, muốn xả giận trước mặt Trần Thanh Xuyên.
Giờ thì hay rồi, trút giận không được còn bị người ta đánh cho sưng mặt...
Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn Chiêm Thế Bác, cuối cùng Chiêm Đông Minh mặc kệ anh ta, đi đến gần Trần Thanh Xuyên.
"Sếp Trần, đã xảy ra chuyện gì?"
Dù sao cũng là con trai ruột, Chiêm Đông Minh có thể mặc kệ nhưng vẫn đau lòng, cho nên ông ta chỉ vào mặt Chiêm Thế Bác hỏi.
Trần Thanh Xuyên cũng không che giấu: "Miệng không sạch sẽ nên tôi thay ông dạy, thế nào, có vấn đề gì sao?"
Chiêm Đông Minh căm tức, đương nhiên là có vấn đề rồi, con của ông ta, dựa vào đâu để cho Trần Thanh Xuyên dạy dỗ?
Nhưng nghĩ đến tập đoàn Đại Minh đứng sau lưng Trần Thanh Xuyên, lại nghĩ đến chuyện lần này đúng là do mình lật lọng, cho nên cũng chỉ có thể cố nén cơn giận, cuối cùng hung hăng trừng Chiêm Thế Bác một cái, có tức cũng chỉ có thể trách Chiêm Thế Bác càn quấy không biết trời cao đất rộng.
Sau khi bình ổn lại cơn giận, Chiêm Đông Minh lại đề cập đến chuyện hợp tác với Trần Thanh Xuyên.
Có điều ông ta nói rất rõ ràng rành mạch, không có gì che giấu.
"Sếp Trần, có một số việc tôi cũng hy vọng cậu có thể hiểu cho, chúng ta đều là thương nhân, đặt lợi ích lên hàng đầu.
Hợp tác với công ty của cậu mang đến ích lợi rất ít cho tôi, vừa lúc lại có người bằng lòng hợp tác với khoản chia lợi nhuận cao hơn, tôi không có lý do gì để từ chối."
"Còn về việc khiến cậu không thoải mái, chuyện này cậu cũng không thể trách tôi được, muốn trách cũng chỉ có thể trách người muốn hợp tác với tôi.
Tôi cũng không lừa cậu, người đâm một đao sau lưng cậu là Hàn Thiếu Thái, tin chắc cậu cũng có nghe đến tên của anh ta, biết được bối cảnh của anh ta rồi.
Tôi thật sự không dám trêu vào, anh ta lại cho tôi được thứ lợi ích khiến tôi không thể từ chối, cho nên chuyện hôm nay hi vọng cậu có thể hiểu cho."
Hàn Thiếu Thái, lại là Hàn Thiếu Thái, chuyện lần trước xúi giục phòng thuế má đến kiểm tra, Trần Thanh Xuyên không so đo với anh ta, hiểu lầm anh và Tôn Lộ xảy ra quan hệ anh cũng không so đo, nhưng Hàn Thiếu Thái này vẫn không biết đủ, dưới tình huống biết rõ anh và Tôn Lộ không có quan hệ, vậy mà vẫn đến gây chuyện với anh, Hàn Thiếu Thái này, tưởng anh không thể làm gì anh ta sao?
Trong lúc Trần Thanh Xuyên đang nghĩ xem nên giải quyết Hàn Thiếu Thái thế nào, Chiêm Đông Minh lại mở miệng nói.
"Nguyên nhân sự việc đại khái sếp Trần cậu cũng biết rồi đó, tin chắc cậu sẽ không giận chó đánh mèo đổ lỗi lên đầu tôi, cho nên hiện tại tôi có thể dẫn theo đứa con trai vô dụng kia của tôi đi chưa?"
Câu này là câu hỏi, nhưng Chiêm Đông Minh lại không có ý hỏi Trần Thanh Xuyên, ông ta gọi Chiêm Thế Bác đứng dậy muốn rời đi.
Chẳng qua bọn họ muốn chạy, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không đồng ý.
"Nói đi là đi, tôi để cho mấy người đi sao? Bồi thường tiền di động đã rồi đi."
Lúc Chiêm Thế Bác ném vỡ di động, Chiêm Đông Minh không có ở đây, cho nên ông ta không biết lời này của Trần Thanh Xuyên là có ý gì.
Chiêm Thế Bác ở bên nhỏ giọng nói với ông ta, sau khi biết được đầu đuôi sự việc, Chiêm Đông Minh hung dữ trừng Chiêm Thế Bác một cái, theo ý ông ta, con trai ông ta ăn mấy cái bạt tai này đáng lắm.
Vốn đã đắc tội với Trần Thanh Xuyên rồi, không nói được mấy câu làm dịu quan hệ cũng thôi đi, vậy mà còn chủ động khiêu khích, ném vỡ điện thoại của thư ký người ta, đây không phải là đang mở túi cho người ta bới móc sao?
"Thành sự thì ít mà bại sự có thừa!"
Chiêm Đông Minh tức giận mắng Chiêm Thế Bác xong, lúc này mới nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.
"Sếp Trần, về chuyện này tôi thành thật xin lỗi, là tôi dạy con không đúng, để nó gây phiền phức cho cậu rồi."
"Như vậy đi, chờ lát nữa tôi sẽ phái người đến quý công ty, tặng cho thư ký Ngô chiếc điện thoại đặt làm mới tinh, coi như là quà nhận tội."
Ném vỡ chiếc di động của người ta, bồi thường một chiếc điện thoại định chế mới tinh, bồi thường gấp bội này cũng coi như là không ít rồi.
Nhưng hiển nhiên quan điểm của Chiêm Đông Minh không có nghĩa là quan điểm của Trần Thanh Xuyên: "Tôi muốn bồi thường năm mươi triệu, không phải một chiếc điện thoại định chế."
Trần Thanh Xuyên noi xong, Chiêm Đông Minh nhíu mày, tâm tình vốn đã khó chịu, lần này ông ta quả thật không nhịn được nữa.
Ông ta