Trần Thanh Xuyên đã sắp xếp ổn thỏa bố cục trừng trị Hàn Thiếu Thái, trước mắt chỉ còn vướng Tôn Lộ và Tôn Chính Đạo.
Trần Thanh Xuyên ngồi trong phòng làm việc, khẽ cau mày, ngẫm nghĩ thử xem rốt cuộc chuyện này nên cân bằng thế nào mới phải.
Đúng lúc này, Tôn Lộ gọi đến, nội dung cuộc gọi cũng không vì lý do nào khác, mà chỉ vì trước đó anh đã hẹn với Tôn Chính Đạo cùng ngồi trò chuyện, theo cách nói của Tôn Lộ, Tôn Chính Đạo đã đến bên này rồi.
Thầy giáo đến, tất nhiên Trần Thanh Xuyên phải tiếp đón nồng nhiệt, thế là anh đồng ý rồi nhanh chóng lái xe qua đó.
Hai thầy trò đã nhiều năm không gặp, tất nhiên khi gặp lại sẽ không thể thiếu lời chào hỏi niềm nở.
Sau một hồi hàn huyên, hai người vừa uống trà vừa trò chuyện về sự phát triển của mỗi người trong những năm qua, còn Tôn Lộ thì ngồi rót trà ở bên cạnh, làm công việc của nhân viên phục vụ.
Tán gẫu xong, Trần Thanh Xuyên cũng nói về chuyện chính với Tôn Chính Đạo, nhắc đến chuyện của Hàn Thiếu Thái.
Sau khi anh kể lại chuyện Hàn Thiếu Thái đã hai lần nhắm vào mình, Tôn Chính Đạo còn chưa kịp nói gì, Tôn Lộ đã giận tím mặt.
Cô ấy không bao giờ ngờ rằng, Hàn Thiệu Tông đã cảnh cáo Hàn Thiếu Thái rồi, mà Hàn Thiếu Thái vẫn khăng khăng cố chấp làm chuyện này.
"Đúng là tên khốn kiếp, tại sao lại có hạng người thiếu hiểu biết như vậy, hơn nữa còn làm ra chuyện ngang ngược không có lý lẽ."
Sau khi nổi giận chỉ trích Hàn Thiếu Thái, Tôn Lộ lại nói với Trần Thanh Xuyên: "Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ thông báo chuyện này cho Hàn Thiệu Tông, chắc chắn Hàn Thiệu Tông sẽ trừng phạt Hàn Thiếu Thái một cách nghiêm khắc, để anh ta khỏi tiếp tục làm chuyện điên rồ kia."
Sau khi Tôn Lộ nói xong, Trần Thanh Xuyên liền xua tay, từ chối khéo sự giúp đỡ của cô ấy.
"Sư tỷ, tôi xin nhận ý tốt của sư tỷ, nhưng tôi nói cho sư tỷ biết không phải là vì ý này..."
Trần Thanh Xuyên còn chưa kịp nói hết, Tôn Chính Đạo đã lên tiếng: "Cậu ấy muốn nói cho con biết là định đích thân ra tay trừng trị Hàn Thiếu Thái, nhưng vì bị vướng bố và con nên không tiện xuống tay."
Không hổ là thầy giáo, mặc dù đã xa cách nhiều năm, nhưng vẫn có thể vừa nhìn đã biết rõ ràng suy nghĩ trong lòng của Trần Thanh Xuyên.
Đúng vậy, với tính khí của Trần Thanh Xuyên, làm sao anh có thể mượn tay người khác sau khi bị trêu chọc, để người khác ra tay đối phó cơ chứ?
Như vậy vẫn chưa đủ sảng khoái, chuyện mà Trần Thanh Xuyên thích làm nhất là sau khi bạn đấm tôi một cái, tôi sẽ tự tay đánh chết bạn.
Sau khi Trần Thanh Xuyên gật đầu thừa nhận suy đoán của Tôn Chính Đạo, Tôn Lộ đã ngồi bên cạnh giữ im lặng.
Mặc dù Hàn Thiếu Thái có sai lầm đáng hận, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là chồng của cô ấy, hơn nữa mặc dù gia đình Trần Thanh Xuyên có tiền, nhưng có lẽ không bằng người có quyền thế như nhà họ Hàn, do đó Trần Thanh Xuyên có đích thân ra tay cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi.
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Tôn Lộ vẫn nói với Trần Thanh Xuyên: "Tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên giao cho Hàn Thiệu Tông làm sẽ tốt hơn, dù gì..."
Tôn Lộ còn chưa kịp giải thích xong, Trần Thanh Xuyên đã gật đầu, mỉm cười nói ‘được’.
Tôn Lộ hơi sững sờ, nhưng nếu Trần Thanh Xuyên đã đồng ý rồi, vậy thì cô ấy cũng không còn gì để nói nữa, dù gì mọi chuyện đã được định đoạt.
Sau một hồi hàn huyên, Trần Thanh Xuyên đã rời đi.
Sau khi Trần Thanh Xuyên rời đi, Tôn Chính Đạo nhìn Tôn Lộ nói: "Con đó, vẫn chưa hiểu rõ học trò của bố."
Tôn Lộ hỏi: "Sao thế ạ? Chẳng phải ban nãy cậu ấy đã đồng ý rồi ư?"
Tôn Chính Đạo lắc đầu nói: "Mặc dù cậu ấy đã đồng ý, nhưng cũng là vì bố và con mới đồng ý, không thể không cúi đầu mà thôi.
Nhưng trên thực tế, bố hiểu rõ học trò của mình hơn con nhiều, tính cách của cậu ấy vô cùng mạnh mẽ.
Lần này bị vướng hai lời yêu cầu liên tiếp của con mới ngừng tay lại, bằng không chắc chắn cậu ấy sẽ đích thân ra tay đối phó với Hàn Thiếu Thái."
Tất nhiên Tôn Lộ biết rõ vấn đề này: "Thật ra, con không chỉ muốn tốt cho Hàn Thiếu Thái, mà còn muốn tốt cho cậu ấy.
Chỉ dựa vào thế lực của cậu ấy, muốn đối phó với Hàn Thiếu Thái sẽ không thành vấn đề, nhưng liệu Hàn Thiệu Tông có khoanh tay đứng nhìn hay không? Một khi Hàn Thiệu Tông nhúng tay vào, Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không có phần thắng, do đó từ góc độ này, con cũng đang giúp cậu ấy."
Tôn Chính Đạo mỉm cười, không nói chuyện với cô con gái này nữa.
Nhưng ông ấy rất hiểu học trò của mình, nếu Trần Thanh Xuyên không hoàn toàn nắm chắc việc trừng trị Hàn Thiếu Thái, sẽ không bao giờ đến gặp bố con bọn họ, bởi vì làm vậy chẳng khác nào đang tố cáo, mà đây không phải con người của