Tối hôm đó sau khi tan làm, Tô Tuyết đã đợi Trần Thanh Xuyên ở cửa công ty.
Trần Thanh Xuyên vừa đi ra ngoài, cô đã hạ cửa kính xe xuống, ra hiệu anh lên xe: "Chúng ta cùng đi ăn tối đi."
Trong lòng Trần Thanh Xuyên biết rất rõ, Tô Tuyết định mượn bữa cơm này để bày tỏ lòng biết ơn vì tập đoàn Đại Minh đã chịu hợp tác.
Nhưng anh không cần lòng biết ơn này: "Không cần đâu, tối nay tôi có hẹn rồi."
Dứt lời, Trần Thanh Xuyên lại bổ sung thêm một câu: "Tôi đi hẹn với một người đẹp, đó chính là Triệu Hồng Vũ."
Trần Thanh Xuyên rời đi, để lại Tô Tuyết ngồi trên xe với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Sao cô có thể không hiểu ý của Trần Thanh Xuyên chứ? Anh đi hẹn hò với một người đẹp, còn là Triệu Hồng Vũ.
Ý của Trần Thanh Xuyên là người ta có ngoại hình và vóc dáng tương đương với cô, năng lực cũng mạnh hơn cô, nên tôi phải đi hẹn hò với cô ấy.
Sao Tô Tuyết có thể không tức giận cơ chứ? Cô sắp tức đến mức phát nổ rồi, rõ ràng Trần Thanh Xuyên đang cố ý nói cho cô nghe, để chọc giận cô.
Cô cũng không biết tại sao, mặc dù trong lòng biết rõ chuyện này, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nổi giận.
"Triệu Hồng Vũ thì sao chứ, đợi tôi đạt đến độ tuổi của cô ta rồi, chưa chắc tôi đã thua kém cô ta."
Nghĩ tới việc Triệu Hồng Vũ đã hơn ba mươi tuổi rồi, cuối cùng Tô Tuyết cũng vui vẻ hơn, dù gì cô cũng tìm được một điểm mà mình mạnh hơn Triệu Hồng Vũ.
Nhưng cô lại nhanh chóng ỉu xìu, bởi vì cô cảm thấy mình thật sự không có lòng tin vào những gì mà mình vừa mới nó.
Đợi tới khi cô hơn ba mươi tuổi, không, thậm chí là hơn năm mươi tuổi, cô cũng không thể đạt được vị trí phó chủ tịch tập đoàn Đại Minh ở tỉnh.
Cả đời này, cô khó mà vượt qua năng lực và địa vị của Triệu Hồng Vũ, cho dù là người kiêu ngạo như cô cũng không thể không lựa chọn cúi đầu nhận thua...
Hơn tám giờ tối, cuối cùng Trần Thanh Xuyên cũng gặp mặt Triệu Hồng Vũ trong phòng nghỉ ngơi của Đại Minh Thánh Thiện.
Bọn họ vốn định gặp mặt ở trong tiệm lẩu cay, nhưng Triệu Hồng Vũ đang tạm thời mở một cuộc họp.
"Tôi đợi mãi cũng không thể đợi được, biết chị là người bận rộn, nên đã mua lẩu cay về cho chị đây."
Trần Thanh Xuyên đưa lẩu cay cho cho Triệu Hồng Vũ, đồng thời bẻ đôi đũa tiện lợi giúp cô ấy.
Thấy Trần Thanh Xuyên cũng mua một phần về cho mình, Triệu Hồng Vũ nói: "Coi như cậu có lương tâm."
"Tất nhiên rồi, chị Hồng Vũ bận rộn công việc giúp tôi như vậy, sao tôi có thể ăn no một mình cơ chứ? Đương nhiên chúng ta phải đồng cam cộng khổ rồi."
"Tôi chẳng thèm nghe mấy lời hay ho của cậu."
Triệu Hồng Vũ lườm Trần Thanh Xuyên, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Một người phụ nữ tao nhã, cho dù đói đến mức cuống lên cũng không ăn như hổ đói, mà mỗi động tác đều tràn đầy vẻ mỹ miều.
Rất rõ ràng, Triệu Hồng Vũ là người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, cử chỉ tao nhã, khiến người không có đủ thân phận hoàn toàn không dám có suy nghĩ phỉ báng.
Tất nhiên, Trần Thanh Xuyên có đủ thân phận, nhưng anh sẽ không phỉ báng người mà mình xem như chị ruột.
Sau khi ăn vài đũa lẩu cay, Triệu Hồng Vũ lại cầm thìa nhỏ lên, vừa khuấy lẩu cay vừa hỏi: "Cậu và Tô Tuyết thế nào rồi?"
Trần Thanh Xuyên đáp: "Chị đừng nghĩ gì nhiều, bây giờ chúng tôi hoàn toàn không có chuyện gì cả, tôi chỉ giúp đỡ cô ấy theo lời căn dặn của ông cụ mà thôi."
Triệu Hồng Vũ chẳng ừ hử gì cả, nhưng lúc cúi đầu khuấy lẩu cay đã nói một câu: "Tôi không thích cô ta."
Trần Thanh Xuyên vui mừng: "Cô ấy đã trêu chọc chị à?"
"Cô ta đã để cậu bị bắt nạt ở nhà họ Tô, nên tôi không thích cô ta."
Triệu Hồng Vũ trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại cực kỳ cứng rắn, rõ ràng trong lòng cô ấy rất ghét Tô Tuyết.
Sở dĩ cô ấy ghét Tô Tuyết là vì Trần Thanh Xuyên, cô ấy thà để mình chịu uất ức, chứ không muốn nhìn thấy Trần Thanh Xuyên phải chịu chút tủi thân nào.
Trần Thanh Xuyên biết điều này, ba năm trước, khi anh bị ông cụ sắp xếp đi ở rể, Triệu Hồng Vũ đã đối đầu gay gắt với ông cụ.
Là người hầu của nhà họ Trần, Triệu Hồng Vũ phải tôn kính người nhà họ Trần từ tận xương tủy, nhất là ông cụ.
Nhưng lúc đó, cô ấy không thể nhìn nổi Trần Thanh Xuyên bị uất ức ném