Triệu Hồng Vũ rốt cuộc cũng không hỏi câu đó ra miệng, ăn xong liền trở về phòng của mình.
Cởi bỏ quần tất và quần áo, Triệu Hồng Vũ khỏa thân đi vào phòng tắm.
Khi đang tắm dưới vòi hoa sen, cô ấy lau đi những giọt nước trên mặt, sau đó nhìn vào người phụ nữ trong gương.
Nhìn người phụ nữ này, cô ấy chợt nhớ tới một nhân vật lịch sử, trong mô tả của dã sử, nhân vật lịch sử đó rất giống cô ấy.
Vào đầu thời Khang Hy của nhà Thanh, bên cạnh Hiếu Trang hoàng thái hậu có một người hầu gái tên là Tô Ma Lạt Cô, sau này được sắp xếp đến bên cạnh Khang Hy đế.
Tô Ma Lạt Cô từ nhỏ đã ở bên cạnh Khang Hy đế, hết mực chăm sóc, quan tâm đến ông, chăm sóc đến nỗi sinh ra tình cảm khó có thể buông bỏ, cuối cùng thăng hoa thành tình cảm nam nữ.
Chỉ là Khang Hy đế luôn coi nàng ấy như chị cả mà đối đãi, nàng ấy tất nhiên cũng không thể không màng đến liêm sỉ lễ nghĩa mà chủ động cởi áo được, nên cảm xúc này luôn bị đè nén.
Sự đèn nén này kéo dài mấy chục năm, cho đến khi nàng ấy già yếu trong cung, bên cạnh không còn người đàn ông nào khác nữa.
Không phải hoàng gia không được, mà là nàng không muốn, theo lời nàng nói: Ta chỉ nguyện thanh đăng cổ Phật, dùng quãng đời còn lại cầu cho ngô hoàng an khang.
Đây là dã sử, có thể chỉ là chuyện không có thật, nhưng điều đó không quan trọng đối với Triệu Hồng Vũ.
Điều quan trọng là sau đó cô ấy giơ tay chỉ vào thân hình hoàn hảo trong gương mà người đàn ông khác chưa từng được chạm vào...
"Kiếp trước mày có thể là Tô Ma Lạt Cô, kiếp này đã định cô đơn cả đời..."
Nhưng nếu thực sự cô đơn cả đời thì sao? Triệu Hồng Vũ cảm thấy rằng chỉ cần cô ấy có thể đồng hành với Trần Thanh Xuyên là đủ, kể cả với tư cách là một bảo mẫu...
Cùng lúc đó, Trần Thanh Xuyên cũng trở về phòng của mình trong khách sạn.
Không phải anh không cảm nhận được tình cảm của Triệu Hồng Vũ, cũng không phải là anh không cảm nhận được sự cám dỗ đến từ sắc đẹp và dáng người của Triệu Hồng Vũ, thậm chí anh còn biết rất rõ rằng Triệu Hồng Vũ khá thích hợp làm vợ, cực kỳ có ích cho sự nghiệp tương lai của anh.
Nhưng tình yêu không phải là buôn bán, không phải chỉ dựa vào lý trí là có thể giải quyết vấn đề.
Nếu có thì Triệu Hồng Vũ đã không cần phải buồn rầu rồi.
Cho nên anh không thể suy nghĩ sâu xa vấn đề này, bởi vì anh biết cho dù có nghĩ thì cũng không có biện pháp giải quyết, tốt hơn là không nên nghĩ tới.
...
Công việc làm ăn của tập đoàn Đại Minh đã lấy được, hợp tác với Tôn Bách Lâm không ngừng thăng tiến, Trần Thanh Xuyên cũng ngồi vào phòng làm việc của phó phòng.
Nhưng Trương Tứ Hải không có sắp xếp giường cho anh, mà là sắp xếp rất nhiều công việc, điều này khiến anh rất không hài lòng.
Làm việc tám giờ một ngày, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng ngủ được bảy giờ.
Thật là lãng phí thời gian!
Nhưng mọi người đều không cho là lãng phí, vì họ cho rằng ban ngày Trần Thanh Xuyên đang nghỉ ngơi, buổi tối mới lên kế hoạch kinh doanh mới vào ban đêm.
Vả lại họ tin chắc rằng sau cùng anh sẽ cho ra một kết quả gây sốc ngoài ý muốn, dù sao trước đó cũng là như vậy mà.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không nghĩ đến điều này, điều mà anh nghĩ là chiếc bàn này có vẻ không ngủ ngon hơn cái bên ngoài.
Vì vậy, khi Tôn Bách Lâm tức giận đến trước cửa phòng của anh, trong văn phòng anh trống không, cho đến khi anh ta hỏi các nhân viên xung quanh, anh ta mới biết rằng Trần Thanh Xuyên vẫn đang ngủ trên bàn trước đó.
Khi đi tới gần, Tôn Bách Lâm không nói lời nào, chỉ đá vào chân bàn một cái, bàn rung lên bần bật.
Trần Thanh Xuyên bấy giờ mới mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn Tôn Bách Lâm như một đứa bé tò mò, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn chết à?"
Bị dọa cho giật mình khi đang ngủ say là điều mà Trần Thanh Xuyên không thể chấp nhận được nên anh thực sự rất tức giận.
Nhưng Tôn Bách Lâm không biết, anh ta chỉ nghĩ đó là giọng điệu không khách khí của Trần Thanh Xuyên, nên anh ta không bận tâm lắm.
Anh ta chỉ nói: "Ra ngoài với tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
Bị đánh thức vốn đã khó chịu lắm rồi, lại cộng thêm thái độ trịch thượng này, Trần Thanh Xuyên lập tức đáp lại: "Anh bảo tôi đi ra ngoài thì tôi phải đi ra ngoài, anh là con trai của tôi sao mà tôi phải chiều anh? Có rắm mau thả, đừng trì hoãn việc ngủ của tôi!"
Thái độ mạnh mẽ này khiến Tôn Bách Lâm hơi bối rối một lúc, đây vẫn là thứ rác rưởi đó sao?
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, dù sao thì anh ta có thực lực và tự tin, ở đâu cũng sẽ như vậy.
Vì vậy, ngay sau đó, anh ta lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng và ném trực tiếp lên bàn trước mặt Trần Thanh Xuyên.
"Có một trăm vạn tệ trong đây, mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ.
Lấy tiền và nhanh chóng cút