Trần Thanh Xuyên chỉ xua tay trước lời xin lỗi của Trịnh Lỵ Lỵ.
"Trong lòng tôi biết rõ cô có thật lòng xin lỗi hay không, mà trong lòng cô càng hiểu rõ hơn tôi, nên cô không cần phải xin lỗi đâu."
Trần Thanh Xuyên chỉ nói một câu đã vạch trần toàn bộ tâm tư của Trịnh Lỵ Lỵ.
Quả thật, lời xin lỗi này của cô ta chỉ là khẩu phục chứ tâm không phục, trong lòng cô ta vẫn cực kỳ oán hận, cô ta chỉ bất đắc dĩ mới xin lỗi mà thôi.
Nhưng sau khi bị Trần Thanh Xuyên vạch trần, cô ta lại cảm thấy hơi sợ hãi, ngộ nhỡ Trần Thanh Xuyên kiên quyết không tha cho cô ta...
Trịnh Lỵ Lỵ không biết phải làm gì, nên nhìn Trần Thanh Xuyên bằng ánh mắt hoang mang.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Ánh mắt đó khiến Trịnh Lỵ Lỵ cảm thấy hơi bất ổn, thậm chí còn loáng thoáng có suy nghĩ xấu xa.
Dù gì Trần Thanh Xuyên cũng là ông chủ nóng tính, còn cô ta lại trẻ trung xinh đẹp, body chuẩn, còn là người nổi tiếng trên mạng, nếu Trần Thanh Xuyên muốn làm gì cô ta thì cô ta phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, Trịnh Lỵ Lỵ càng hoảng loạn hơn.
Thậm chí cô ta còn hối hận vì hôm nay đã mặc váy ngắn và mang tất đen khi đến đây, hình như bây giờ trang phục gợi cảm này đã nguyên nhân của sự rắc rối.
Hai tay cô ta kéo váy ngắn xuống hết mức có thể, để khỏi quyến rũ Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên đã chứng kiến hết hành động của cô ta.
"Cô đừng kéo nữa, nếu cô còn kéo nữa sẽ tuột xuống đấy."
Nghe thấy câu nói này, gương mặt xinh đẹp của Trịnh Lỵ Lỵ nhất thời đỏ bừng.
Cô ta cảm thấy Trần Thanh Xuyên giống như ma quỷ, mặc kệ cô ta làm gì cũng bị anh bắt nạt, kể cả suy nghĩ trong lòng cũng thế.
Nhưng rõ ràng cô ta đã nghĩ sai một điều, đó chính là Trần Thanh Xuyên không hề có ý đồ gì với cô ta.
"Cô có thể quay về công ty làm việc, nhưng nhớ ký hợp đồng lao động với Wood."
"Ngoài ra cô còn phải hợp tác với Văn hóa Đông Tinh.
Chuyện này không cần tôi phải nói thêm nữa thì trong lòng cô cũng tự hiểu rõ."
Trần Thanh Xuyên vừa dứt lời, Trịnh Lỵ Lỵ nhất thời vui mừng khôn xiết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ dốc hết sức lực bán hàng giúp Văn hóa Đông Tinh, đồng thời sẽ không nhận hoa hồng."
Trần Thanh Xuyên xua tay nói: "Không cần đâu, tôi vẫn chưa đến nỗi vơ vét tiền của cô.
Toàn bộ đãi ngộ trước đây đều sẽ không thay đổi, nên cô cứ yên tâm mà làm việc.
Nếu cô còn giở trò gì thì tôi bảo đảm, cả đời này cô đừng hòng ăn được bát cơm này."
Không ngờ, ngay cả đãi ngộ cũng không thay đổi?
Phải biết rằng, Trịnh Lỵ Lỵ vốn nghĩ rằng sau vụ ầm ĩ lần này, chắc chắn đãi ngộ của cô ta sẽ giảm mạnh, thậm chí trong lòng đã dự định sẽ giảm xuống một phần ba, đây là giới hạn mà cô ta có thể chấp nhận được.
Không ngờ, Trần Thanh Xuyên lại hoàn toàn khinh thường chuyện này.
Đây chính là lòng dạ và thủ đoạn của ông chủ lớn.
Cuối cùng bây giờ Trịnh Lỵ Lỵ cũng hiểu được ý nghĩa câu nói: Thủ đoạn kim cương, trái tim Bồ Tát!
"Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc, sau này sẽ không dám làm như trước nữa."
...
Đối với sự trở lại của Trịnh Lỵ Lỵ, mọi người trong công ty đều trợn mắt há mồm, ai cũng cho rằng Trần Thanh Xuyên nên đi cầu xin mới đúng.
Nhưng rõ ràng sự thật lại hoàn toàn khác biệt so với những gì bọn họ tưởng tượng, không ngờ Trịnh Lỵ Lỵ lại đi cầu xin Trần Thanh Xuyên, hơn nữa sau khi quay về còn cực kỳ cung kính Trần Thanh Xuyên, mỗi lần nhắc đến đều là chủ tịch Trần thế này thế nọ, trong lòng cực kỳ kính trọng.
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Wood lại biết, cũng chính vì ông ta biết, nên ông ta mới tràn đầy kính phục Trần Thanh Xuyên.
Ông ta không dám tưởng tượng rằng, Trịnh Lỵ Lỵ vốn luôn kiêu căng ngạo mạn, vậy mà bây giờ lại trở nên khiêm tốn lễ phép như vậy.
"Chủ tịch Trần thật cao tay!"
Wood kính nể cảm thán, đương nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không hay biết mấy chuyện này, bởi vì bây giờ anh đang ở Văn hóa Đông Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Nhưng đúng lúc này Tô Tuyết lại đến tìm anh, muốn mời anh đi ăn tối.
"Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, mà chỉ muốn cảm ơn anh