"Bị điên à?"
Tô Tuyết nhìn chiếc xe đua đã che biển số đang khuất xa dần mà cau mày.
Cô vừa đi ra khỏi nhà hàng với Trần Thanh Xuyên, thanh niên kia đi ngang đây thì xuống xe nói như vậy với cô, thú vị hơn là nói xong, người thanh niên đó lại đạp ga chạy đi mất, cho Tô Tuyết cảm giác như là mình vừa bị chọc ghẹo vậy.
Trần Thanh Xuyên lại không nói gì, tuổi trẻ làm gì có ai không làm chuyện thiếu suy nghĩ, chỉ cần không làm hại người khác thì sẽ được tha thứ, nhưng anh hơi tò mò là vì cảm giác chiếc Ferrari đỏ rực này khá quen mắt, có vẻ giống chiếc của anh.
Nhưng cũng không phải phiên bản giới hạn gì, mình mua được thì người khác cũng mua được, chỉ là chiếc xe cho người lười thôi chẳng đáng bao đồng.
Không nghĩ lung tung nữa, Trần Thanh Xuyên gọi Tô Tuyết lên xe, sau đó lái xe đưa cô về nhà.
Trên xe, Tô Tuyết nói với anh: "Hay là đưa anh về trước đi, tôi tự lái xe về cũng được."
Trần Thanh Xuyên cười: "Tôi đoán cô không chịu đến đó với tôi đâu, sợ người ta hiểu lầm."
Tô Tuyết suy tư một lát mới hiểu: "Anh đang ở Đại Minh Thánh Thiện à?"
Cũng chỉ có ở khách sạn, Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên bị người khác chụp lén gây hiểu lầm mới sợ, huống hồ Đại Minh Thánh Thiện còn là của Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên gật đầu, Tô Tuyết không đề nghị đưa anh về nữa, cô sợ bị hiểu nhầm thật.
Chiếc ô tô phóng vụt đi trong đêm, cuối cùng dừng lại dưới lầu.
Trần Thanh Xuyên xuống xe, chào một tiếng với Tô Tuyết rồi đi mất.
Nếu là người khác, Tô Tuyết có lẽ sẽ còn khách sáo níu kéo đối phương đi uống trà, nhưng cô không níu kéo Trần Thanh Xuyên được, dù gì giữa hai người vẫn còn quan hệ vợ chồng cũ, bây giờ về lại dưới chung một mái nhà thì đúng là có hơi lạ lùng.
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Xuyên rời đi, Tô Tuyết hít một hơi thật sâu, cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Nhưng bỗng ngay lúc này, Chu Ngọc Hồng hồ hởi chạy tới bên cạnh cô.
"Mẹ vừa mới nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, nó đưa con về cơ đấy, hai đứa con đã làm gì vậy, hả?"
"Mẹ nói con nhá, phải nắm chặt cơ hội này, nói không chừng ngày nào đó mang thai con cậu ấy rồi thì tốt biết mấy!"
Tô Tuyết oan quá mà: "Mẹ, mẹ nói bậy gì đó, bọn con ăn chung bữa cơm thôi, anh ấy giúp công ty con thì con tỏ lòng cảm ơn thôi, sao lại nói tới cả chuyện sinh con đẻ cái thế, mẹ đừng nói bậy được không?"
"Không quay lại à?" Chu Ngọc Hồng tỏ vẻ thất vọng, nhưng sau đó bà ta lại lập tức làm vẻ mặt nham hiểm: "Này con nói xem, Trần Thanh Xuyên có phải bị gì gì không, nếu không thì con xinh thế này, vòng nào ra vòng nấy thế này mà ba năm rồi sao cậu ta lại không có ý gì hết?"
Tô Tuyết bị Chu Ngọc Hồng chọc cho nổi giận: "Mẹ, sao mẹ lại nói vậy!"
"Kết hôn ba năm nay, gần như ngày nào mẹ cũng dặn con không được giao mình cho anh ấy, đề phòng anh ấy đủ kiểu, cứ như là anh ấy nợ mẹ tiền không bằng.
Bây giờ ly hôn rồi, mẹ lại thắc mắc sao anh ấy không ngủ với con, lại còn nói anh ấy có vấn đề ở phương diện đó, mẹ...!ầy!"
Không nói nổi nữa, Tô Tuyết giậm chân tức tối, xoay người đi lên lầu.
Chu Ngọc Hồng không thấy có gì, bà ta thậm chí còn vội vàng đuổi theo.
"Nghe con nói vậy thì chắc cậu ta không bị gì, vậy thì Tiểu Tuyết, mẹ nói này, con gái có lúc cũng không nên giữ kẽ quá, con phải chủ động hơn một chút, con nhìn đi hôm nay con mặc quần dài là không ổn chút nào, con phải mang tất lưới áo cúp ngực, con phải học để trở nên quyến rũ..."
...
Nửa tháng tiếp theo, mọi thứ đều khá thuận lợi, không còn xảy ra chuyện gì nữa, văn hóa Đông Tinh cũng phát triển vững chắc hơn.
Hơn nữa bởi vì có sự hợp tác của KOL chuyên mảng livestream Trịnh Lỵ Lỵ, KPI trước kia đều hoàn thành vượt chỉ tiêu, điều này giúp văn hóa Đông Tinh thành công bước vào giới livestream, Tô Tuyết thậm chí còn lập ra một bộ phận riêng trong công ty cho mảng này.
Vốn dĩ cô muốn Trần Thanh Xuyên làm chủ quản bộ phận,