Tối đó Trần Thanh Xuyên đưa Mạc Tiểu Vũ đến Đại Minh Thánh Thiện.
Nhìn thấy xe đỗ trước cửa khách sạn, Mạc Tiểu Vũ thầm thấy xấu hổ lẫn hoang mang, Trần Thanh Xuyên trực tiếp quá vậy?
Nhưng rõ ràng là cô ta đã nghĩ nhiều, Trần Thanh Xuyên không phải loại người mà cô ta nghĩ: "Mai tôi sẽ đi cùng với cô, tối nay cô ở đây là được."
Nhìn khách sạn được trang hoàng tráng lệ, Mạc Tiểu Vũ có hơi bất ngờ, cô ta chưa đến nơi như thế này bao giờ!
Trùng hợp lúc này Triệu Hồng Vũ đi từ khách sạn ra, bắt gặp hai người Trần Thanh Xuyên và Mạc Tiểu Vũ.
Một cô gái rất đẹp, đến mức làm người khác trầm trồ, cũng rất đơn giản, Triệu Hồng Vũ có hơi ngưỡng mộ, vì cô ấy cũng không còn trẻ nữa.
Nhưng cái đẹp của cô ấy chưa bao giờ thua bất kỳ người phụ nữ nào, vừa uyển chuyển vừa thanh lịch mà chủ động đưa tay về phía Mạc Tiểu Vũ, đồng thời cũng giới thiệu về bản thân mình.
Không cần đến thân phận phó chủ tịch, chỉ riêng khí chất thanh lịch này cũng đủ làm Mạc Tiểu Vũ thấy mình không bằng ai.
Triệu Hồng Vũ thầm thấy đắc chí với kết quả này.
"Chị Hồng Vũ, chị sắp xếp người dắt cô ấy đi thăm thú chỗ này đi, tôi về phòng trước."
Trần Thanh Xuyên chào hỏi xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng Triệu Hồng Vũ nói với anh: "Cặp người yêu cô cậu không ở chung à?"
Trần Thanh Xuyên trợn ngược mắt nhìn cô ấy, lười cả giải thích mà vào thang máy.
Mạc Tiểu Vũ ngại vô cùng: "Hai chúng tôi không phải người yêu, chỉ là, chỉ là bạn bè bình thường..."
Triệu Hồng Vũ cười, cô ấy thích đáp án này, cũng thích sự đơn thuần ngại ngùng này của Mạc Tiểu Vũ.
Thế là cô ấy cũng không sắp xếp ai khác, tự đưa Mạc Tiểu Vũ đi tham quan khách sạn...
Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh Xuyên xin nghỉ ở công ty, lái xe đưa Mạc Tiểu Vũ đến nơi diễn ra vòng loại.
Đó là quảng trường của một công viên, không nói là biển người nhưng cũng không kém hơn, ít nhiều cũng là một chương trình khá nổi.
Trần Thanh Xuyên đưa Mạc Tiểu Vũ đến khu đợi ở hậu trường chờ biểu diễn, sau đó tự mình ra làm diễn viên quần chúng.
Không thể không nói rằng, vòng loại của chương trình này vẫn khá đáng tin, vốn Trần Thanh Xuyên còn tưởng sẽ có mấy kiểu gào khóc cơ, không ngờ ai nấy lên hát đều hát tốt hết, trình độ có cao thấp, nhưng không đến nỗi hát lạc tông lạc điệu.
Trên sân khấu bây giờ là một người trung niên có để râu, trên mặt là vết hằn của năm tháng.
Ông ta hát bài "Sống như hoa mùa hạ" một cách xé tim gan, thế mà cũng mang lại cảm giác đặc biệt, rất tốt, nghe tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh là hiểu.
Sau đó là một cô gái lên sân khấu, tên rất đặc biệt: Đệ Ngũ Danh (hạng 5).
Hoàn toàn không phải đến phá đám gì, Trần Thanh Xuyên rất rõ Đệ Ngũ là một họ phức, Danh là tên của cô ấy.
Đệ Ngũ Danh lên sân khấu hát "Cao nguyên Tây Tạng", giọng ca sáng, vang, chất giọng trong trẻo, cũng không tệ, ngoài việc không hát lên nốt cao được thì cũng không có lỗi gì.
Nhưng tin rằng bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cô ấy bị loại, bởi vì tinh túy cả bài hát đều ở phần nốt cao, không bắt được tinh túy này mà hát sai mất thì chắc chắn không vào được.
Sau Đệ Ngũ Danh là Mạc Tiểu Vũ.
Vác cây ghita lên, Mạc Tiểu Vũ hát "Ước định", đây là một bài hát đã cũ, nhưng cũng thuộc hàng kinh điển, sự dịu dàng níu kéo đều được giọng hát của cô ta diễn đạt đến tận cùng, cả giám khảo ở hiện trường cũng đắm chìm trong đó.
Sau khi hát xong, giám khảo đứng dậy vỗ tay, có thể thấy được sự công nhận cho Mạc Tiểu Vũ và bài hát này.
Khi Mạc Tiểu Vũ bước xuống từ sân khấu, Trần Thanh Xuyên cũng high-five với cô ta, chúc mừng cô ta đã biểu diễn xong bài hát.
"Tôi thấy lần này cô đạt hạng nhất chắc luôn, không ai giành lại đâu."
Trần Thanh Xuyên nói xong, Mạc Tiểu Vũ ngạc nhiên: "Tôi nói rồi mà, vòng loại không có xếp hạng..."
"Tôi nói quán quân của mùa này."
Trần Thanh Xuyên nói vậy lại làm Mạc Tiểu Vũ thấy ngại, bèn vội vàng khua tay nói không thể nào, chương trình còn nhiều nhân tài lắm, có rất nhiều người có thực lực ở đây, thậm chí còn có đàn anh đàn chị trong giới ca hát nữa.
Nhưng với việc vào vòng trong của vòng loại, cô ta vẫn có phần chắc trong tay, dù gì nhìn hiện trường