Trong rèm châu, Bùi Trường Hoài ôm chặt lấy Tạ Tùng Tuyển, vùi mặt vào lòng hắn, không kìm được nước mắt, lại cố giấu tiếng nức nở trong cổ họng.
Tạ Tùng Tuyển ôm y, vuốt ve tóc y.
Hắn hạ mắt nhìn bờ vai run rẩy của Bùi Trường Hoài, biết y buồn bã, nên chỉ bâng quơ thuật lại những khổ sở mình trải qua cho xong chuyện, chỉ tập trung kể mấy chuyện vui vẻ.
“Lúc thương đội về đến Hoài Châu, ta từ biệt hai huynh đệ họ chuẩn bị đi Tần Hoài, tiếc rằng lúc đó Triệu gia đã chẳng còn ai, ta cũng không nhớ mình là ai, cứ lang thang ở Tần Hoài mấy tháng mới đến Hoài Châu phủ nghe ngóng tình hình Triệu gia, không ngờ lại đụng phải đám thổ phỉ đang định cướp bóc thương đội Lâm gia.”
Tạ Tùng Tuyển cười một tiếng mới kể tiếp: “Vệ Phong Lâm lúc đó ngốc lắm, cầm một cây kiếm gỗ quơ loạn xạ cả lên, Vệ Phúc Lâm thì thông minh hơn chút, tuy không biết võ nhưng biết đường chạy trốn, lúc chạy còn không quên xách theo rương tiền, đúng là gian thương. Sau khi ta cứu hai người họ, Vệ Phúc Lâm thấy ta mồ côi cơ nhỡ bèn kéo ta về Lâm gia… Tiểu Nhứ là một cô nương tốt, chỉ có điều rất thích cằn nhằn, cả
ngày rả rích nói không ngừng, nhưng huynh muội bọn họ đối xử với ta như người thân trong nhà, cũng nhờ Lâm gia mà những ngày tháng ta sống ở Hoài Châu rất thảnh thơi.”
Ngón tay Bùi Trường Hoài trắng bệch, tiếc nuối cùng ân hận nói: “Năm đó ta nên đi tìm ngươi, ta…”
Y nói chẳng thành lời.
Tạ Tùng Tuyển thấy y khóc, giơ tay nâng mặt Bùi Trường Hoài lên, nhìn thẳng đôi mắt đã đỏ hồng của y, thấp giọng nói: “Đừng khóc mà, Tam lang, ta không khổ sở chút nào hết, thế là đã may mắn hơn nhiều người lắm rồi.”
Có những chuyện cho dù Tạ Tùng Tuyển không nói nhưng Bùi Trường Hoài nhìn gương mặt đã biến đổi cùng những vết sẹo dữ tợn trên lưng hắn cũng đoán được Tạ Tùng Tuyển đã trải qua những gì.
Nước mắt Bùi Trường Hoài vẫn chảy không ngừng, Tạ Tùng Tuyển giúp y lau nước mắt: “Ta cứ sợ ngươi khóc nên lúc dần nhớ lại chuyện cũ mới không biết nên nói với ngươi thế nào, ta còn nghĩ rằng tốt nhất là nên giấu ngươi cả đời, ai ngờ tên nhóc Vệ Phong Lâm kia làm lộ chuyện nhanh như thế.”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Tại sao lại muốn giấu ta?”
Tạ Tùng Tuyển lại lay ngọc bội, ánh mắt giảo hoạt, nhìn lên trời than thở: “Biết được rồi, ai đó lại đau lòng xong lại xem ta là tri kỷ thì sao? Khó khăn lắm mới lừa được một lời đính ước đến tay, nếu lại vuột mất chắc ta đau lòng ch/ết.”
Bùi Trường Hoài ngẩng người, không ngờ tên này lại còn lật chuyện cũ ra tính nợ, vừa muốn khóc vừa buồn cười: “Tạ Tùng Tuyển, chẳng lẽ ngươi không phải tri kỷ của ta?”
Tạ Tùng Tuyển nhướng mày, xoay người đè Bùi Trường Hoài xuống, có chút phiền não cất giọng: “Nói nhảm gì đấy, quả thật là nhảm nhí vô cùng!”
Bùi Trường Hoài nhỏ giọng: “Ngươi lại mắng ta đúng không?”
Tạ Tùng Tuyển cắn môi y, đáp: “Ai bảo tiểu Hầu gia chọc ta giận.”
Môi Bùi Trường Hoài hơi nhói, mặt cũng ửng hồng, thì thào: “Ta không biết lúc trước ngươi có ý gì, cũng không hiểu tâm ý của mình… Lúc đó ngươi nói có một lời rất quan trọng đợi đến khi trở về muốn nói với ta, rốt cuộc là gì thế?”
“Trường Hoài, ngươi cố ý giả ngốc để ta nói thêm một lần nữa đó hả?” Giọng nói của Tạ Tùng Tuyển càng lúc càng trầm, càng lúc càng mập mờ: “Cho dù ta quên hết mọi thứ, nhưng lời muốn nói ban đầu ta đã nói với ngươi vô số lần rồi.”
Hắn ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, nụ hôn càng day dứt, giọng nói bị dục hỏa thiêu đốt có hơi khàn khàn: “Trường Hoài, ta thích ngươi.”
Đôi mắt Bùi Trường Hoài lại nóng lên, lời này Tạ Tùng Tuyển đã nói với y rất nhiều lần, nhưng vẫn như lần đầu y nghe thấy.
“Yêu thích của ta là loại tình cảm của nam tử dành cho nữ tử, cái loại mà muốn cùng ngươi trải qua cả đời còn lại ấy, hiểu chưa?” Tạ Tùng Tuyển si mê hôn lên môi y: “Trước đây ta biết rõ ngươi chỉ xem ta là bằng hữu chứ không còn tâm tư gì khác, nhưng ta đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, nói ra sợ dọa ngươi chạy mất, cũng sợ lão Hầu gia biết ta có mưu đồ bất chính với ngươi liền đánh ta gãy chân.”
Bùi Trường Hoài bật cười.
“Gãy chân rồi cũng không sao, nhỡ ông ấy không cho ngươi tới gặp ta thì ta khóc ngập hoàng cung mất.”
Tạ Tùng Tuyển bắt đầu luyên thuyên, tay lại không an phận lần mò d/ương v/ật nửa cứng của Bùi Trường Hoài muốn dụ dỗ y hành hoan.
Lúc trước hắn muốn kéo sóng, Bùi Trường Hoài còn có đường từ chối, đến nay đã biết người này là Tạ Tùng Tuyển lại sinh ra xấu hổ, vội vàng nắm tay hắn lại: “Đừng.”
Tạ Tùng Tuyển thấy vành tai y đỏ tươi, bật cười: “Tiểu Hầu gia của ta ơi, chuyện gì mà chúng ta chưa từng làm, ngươi còn thẹn thùng
cái gì?”
Bùi Trường Hoài vùi mặt vào chăn, thanh âm nghèn nghẹn: “Lúc trước Bản hầu không biết, ngươi là tên vô lại.”
“Ừ ừ, ta vô lại, ta khốn nạn, ta là súc sinh cầm thú, nhưng mà ta trở nên xấu xa như thế không phải tiểu Hầu gia vẫn thích ta hay sao?” Tạ Tùng Tuyển đếm mấy biệt hiệu Bùi Trường Hoài chuyên dùng để mắng mình, càng đếm càng đắc ý: “Trường Hoài, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Hắn càng đùa giỡn Bùi Trường Hoài càng xấu hổ, cuối cùng bực bội xoay đầu sang trừng mắt nhìn Tạ Tùng Tuyển, cộc lốc hỏi lại: “Gì?”
Tạ Tùng Tuyển càng tự đắc: “Nghĩa là số phận của Bùi Dục ngươi cả đời này phải ngã vào lòng ta, trốn đường nào cũng không thoát được.”
Bùi Trường Hoài không còn gì để nói: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Tạ Tùng Tuyển bật cười, giơ tay kéo Bùi Trường Hoài vào lòng: “Câu này mới mẻ lắm, mắng thêm mấy lần cho ta nghe đi.”
Bùi Trường Hoài để mặc cho hắn ôm, vùi mình vào lòng hắn, hai cơ thể dán sát vào nhau.
Tạ Tùng Tuyển chính là có bản lĩnh này, hai ba câu là có thể thổi bay mọi sầu não của Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài cảm nhận được nhiệt độ của hắn, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, bi thương qua đi chỉ để lại vui mừng và may mắn.
Trời cao không bạc đãi y, cuối cùng cũng đem người này trả lại cho y.
Hai người im lặng một chút, tà hỏa Tạ Tùng Tuyển nhịn xuống lúc nãy lại xông lên đầu, hắn nói: “Tra hỏi cũng hỏi xong rồi, đánh cũng đánh đã tay, thứ gì nên nói ta cũng đã nói hết, Tam lang, ngươi không thương thương ta chút à?”
Bùi Trường Hoài vẫn chưa hay biết, lại hỏi: “Lúc nãy ngươi đã thích ta từ lâu lắm rồi, từ khi nào thế?”
Tạ Tùng Tuyển hôn lên hõm cổ y, ám muội nói: “Để ta hôn một cái rồi nói.”
Bùi Trường Hoài không đẩy hắn ra nữa, để mặc cho Tạ Tùng Tuyển quấn lấy y.
Trong đình viện phủ Tướng quân, một đám cung nhân đứng thành hai hàng, Trịnh Quan ôm tay áo, đã đứng chờ từ lâu.
Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm đưa mắt nhìn nhau, Vệ Phúc Lâm nói gì đó, Vệ Phong Lâm liền mạnh mẽ lùi về sau ba bước, nhưng khuôn mặt như tượng gỗ vẫn không nhìn ra biểu cảm gì.
Hắn nói: “Ca, ta vẫn muốn ở lại phủ Tướng quân thêm mấy năm nữa.”
Vệ Phúc Lâm đen mặt: “Bảo đệ đi mời Hầu gia ra tiếp chỉ chứ có bảo đệ lên đoạn đầu đài đâu.”
Vệ Phong Lâm cân nhắc trước sau lợi hại, đáp: “Hai chuyện này cũng ngang ngửa nhau thôi.”
Vệ Phúc Lâm phát hiện, lần này đệ đệ trở về từ Bắc Khương ma lanh hơn hẳn, hắn chỉ đành tự mình đến phòng Tạ Tùng Tuyển.
Lúc này Tạ Tùng Tuyển vừa mới dỗ ngọt để Bùi Trường Hoài gỡ đai lưng giúp hắn, môi lưỡi đang dây dưa thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa đùng đùng.
Cả người Tạ Tùng Tuyển khựng lại.
Vệ Phúc Lâm đứng ngoài cửa vẫn bình thản nói: “Gia, Trịnh Quan công công đích thân đến mời, Hoàng thượng vẫn đợi ngài vào cung phụng mệnh.”
Bùi Trường Hoài bật cười, buộc lại đai lưng cho Tạ Tùng Tuyển.
Tạ Tùng Tuyển buồn bực vô cùng, nắm lấy tay Bùi Trường Hoài nói: “Thiên vương lão tử đợi cũng không được!”
Mấy chữ cuối cùng gần như hét lên, Vệ Phúc Lâm ở ngoài cửa nghe loáng thoáng, thầm nghĩ cũng may Trịnh Quan không ở đây, nếu không phủ Tướng quân này sắp thành nhà hoang ch/ết chủ đến nơi rồi.
“Đừng có quậy nữa, Hoàng thượng nhớ ngươi lắm.” Bùi Trường Hoài hôn hắn một chút, dỗ dành: “Ta đi cùng ngươi vào cung báo cáo.”
Tạ Tùng Tuyển cũng biết chuyện này không thể chậm trễ, bèn trở mình xuống giường, tóc hắn buông dài. Tạ Tùng Tuyển nâng một lọn tóc trên tay, nhìn Bùi Trường Hoài nói: “Tiểu Hầu gia buộc tóc giúp ta nhé?”
Bùi Trường Hoài mỉm cười: “Được.”