Một năm Vũ Hoàng Minh tiêu xài trên người đàn bà cũng không chỉ con số này.
Huống chi những người đàn bà ngoài kia, nào được xinh đẹp thanh thuần, phong thái tuyệt đỉnh như Kim Tuyết Mai?
Cho nên cho dù cho Hạ Vy một căn biệt thự, Vũ Hoàng Minh cũng cảm thấy đáng giá.
Càng không có được, thì càng muốn lấy được, Vũ Hoàng Minh bây giờ đang ở trong trạng thái này.
Bên kia, Cao Phong lái xe chạy đến câu lạc bộ thể hình Phong Minh.
Nơi này quả nhiên xảy ra chuyện.
Khách hàng lẽ ra đang bận rộn tập luyện phần mình, lúc này tất cả đều quây lại một cục với nhau.
Những người này quây thành một vòng, trong vòng mọi người đang ồn ào xô xát cãi vã gì đó.
"Xảy ra chuyện gì?" Cao Phong nhìn thấy Khúc Đại Minh thần sắc rất khó coi.
"Hai nhóm người không biết nguyên nhân gì lại đánh nhau, có muốn kéo ra cũng không được." Khúc Đại Minh sắc mặt đen sì giải thích.
Cao Phong nhìn biểu cảm của Khúc Đại Minh, biết chuyện này có thể không đơn giản như vậy.
Với tính tình nói ít làm nhiều của Khúc Đại Minh, gặp phải chuyện như vậy, nhất định là sẽ thẳng tay đuổi người ra ngoài, nếu như bọn họ không nghe liền trực tiếp ra tay.
"Sao thế, bọn họ không chịu ra ngoài sao?"
Cao Phong cau mày nói.
"Tôi đi nói chuyện với họ một chút." Khúc Đại Minh dừng lại, sau đó lần nữa đi về phía trước.
Hoàng Hà lúc này chen vào, đứng bên cạnh Cao Phong, kể cặn kẽ sự việc cho Cao Phong.
"Anh Phong, anh Minh không muốn để anh biết, nhưng bọn họ chỉ vào anh Minh mắng một trận, còn nói nhà mình gốc gác lớn cỡ nào, biết cái gì mà lo chuyện bao đồng đại loại."
"Anh Minh sợ gây phiền phức cho anh, cho nên chịu đựng đâu, nhưng không ngờ bọn họ càng ngày càng quá đáng, cứ ở lì mãi không đi, có muốn làm ăn cũng không cách nào làm được."
"Cho nên tôi mới lén lấy điện thoại của anh Minh gọi cho anh mau đến đây."
Cao Phong nghe vậy lại lần nữa cau mày, khó trách Khúc Đại Minh không trực tiếp ra tay đuổi người, xem ra gốc gác những người này có vẻ không đơn giản.
Cho nên Khúc Đại Minh vì để tránh chọc vào phiền toái không cần thiết cho mình, chỉ còn biết nín nhịn.
Nhưng, Cao Phong hôm nay phải nói cho Khúc Đại Minh biết, chuyện này là anh sai rồi.
Anh em của Cao Phong tôi, không cần nín nhịn với bất kỳ ai.
"Mày còn dám đến đây nữa hả? có tin tao rút cả xương mày hay không? Tao quất mày một cái mày dám trả đũa không?" Thấy Khúc Đại Minh lại bước qua, một thanh niên chỉ thẳng vào mũi mũi Khúc Đại Minh mắng nhiếc.
Chung quanh người thì đông nhưng một người dám ra mặt nói chuyện lại không có, ai lại không biết đây là cậu ấm khét tiếng Hà Nội?
Đừng nói khách hàng của câu lạc bộ đứng lố nhố chung quanh, cho dù là nhân viên của câu lạc bộ, đều không một ai dám ra mặt nói chuyện.
Câu lạc bộ thể hình Phong Minh trị giá hơn hai chục tỷ thì sao chứ, trong mắt những người thuộc giới thượng lưu, đó chẳng qua chỉ là một cọng lông, căn bản không coi ra gì.
Khúc Đại Minh lạnh lùng nhìn người thanh niên một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Anh không muốn chọc vào phiền toái không cần thiết làm khó Cao Phong, cho nên những tên công tử con nhà hào môn này, anh thật sự không muốn dây vào.
"Trước còn cảm thấy ông chủ câu lạc bộ này rất cool ngầu chẳng để ai vào mắt, xem ra khí đối diện với thế lực mạnh hơn, cũng không thể không cúi đầu được!"
"Ai da, còn phải nói nữa sao, chọc vào gia tộc nhà họ Lưu người ta, một câu lạc bộ còn con như bọn họ có thể làm gì, bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả."
"Tôi thấy câu lạc bộ cũng vậy thôi, câu lạc bộ không có gốc gác bự, không có đại gia chống lưng, người ta có tới gây chuyện cũng không dám nói nửa lời."
Mọi người chung quanh thần sắc nghiền ngẫm bàn tán, cảm thấy câu lạc bộ thể hình Phong Minh dù không có đại gia chống lưng mà dám làm ăn ở nơi này, đó nhất định chính là ở không đi tìm rắc rối cho mình.
"Mày trừng mắt cái gì? Mày còn muốn đánh lại tao sao? Mày thử đụng vào tao một cái thử coi?" Nhanh niên kia lại chỉ thẳng mặt Khúc Đại Minh mắng.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Khúc Đại Minh hít thở sâu vài cái, vẫn chọn nhẫn nhịn.
"Fuck! Phế vật, đừng ở đây chướng mắt ta."
//
"Mày không dám đánh tao thì cút nhanh lên cho tạo!"
Thanh niên lại cười lạnh một tiếng, định tiếp tục ném một cái bạt tai vào Khúc Đại Minh.
Với thân thể tố chất của Khúc Đại Minh, anh hoàn toàn có thể tránh được cái tát này, hơn nữa còn có thể nhanh chóng trả lại thanh niên này một cùi
chõ.
Còn với thân thể thanh niên này, trong vòng ba giây Khúc Đại Minh có thể quật ngã hắn xuống đất.
Nhưng dù cánh tay Khúc Đại Minh siết chặt thành đấm, anh vẫn không nhúc nhích.
Vì không muốn tìm phiền toái cho Cao Phong, anh tình nguyện nhận một cái tát này.
Vừa lúc đó, một bóng đen tốc độ cực nhanh vọt đến, trực tiếp chắn trước mặt Khúc Đại Minh.
"Bốp!" Một bàn tay có lực rất mạnh, trong nháy mắt bắt được cổ tay thanh niên.
Không đợi thanh niên kịp phản ứng, Cao Phong lập tức trở tay, ngay sau đó một cái tát hung hãn giáng xuống.
"Bốp!" Một tát này đánh rất mạnh không chút lưu tình, trực tiếp đánh thanh niên ngã lùi lại mấy bước, tay bụm mặt đầy khiếp sợ.
Chung quanh tất cả mọi người trong nháy mắt sững sờ, người đột nhiên nhảy ra này là ai, làm sao không nói hai lời liền động thủ?
Đây chính là cậu ấm nhà họ Liễu nổi tiếng khắp thành phố, người bình thường đừng nói là đánh, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với hắn cũng không dám.
Người này, rốt cuộc là ai?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Cao Phong, quả thực không nghĩ ra, người tuổi trẻ ăn mặc hết sức bình thường này, làm sao lại có lá gan lớn như vậy?
"Fuck! Dám đánh cậu ấy, mày đúng là chán sống rồi?" Một đám người trong nháy mắt vây lại.
Lúc này Cao Phong nhạy bén phát hiện, chuyện có cái gì đó không đúng. Vốn những người này, là chia ai phe xô xát cãi vã, thậm chí còn muốn động thủ, cho nên mới ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của câu lạc bộ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ tuy là kẻ thù nhưng lại tụm lại một chỗ, muốn đối phó mình!
Chẳng lẽ, những người này là cùng một phe?
Vậy nếu bọn họ là một phe, lại cố ý cãi vã ảnh hưởng đến làm ăn của câu lạc bộ thể hình Phong Minh, là có mục đích gì?
Trong lúc Cao Phong cau mày suy nghĩ, mười mấy người liền tiến lên tầng tầng vây Cao Phong lại.
"Anh Phong" Khúc Đại Minh ánh mắt khẽ động, lúc này anh và Cao Phong cùng sóng vai đứng chung một chỗ.
Cao Phong đang suy nghĩ liền khôi phục trạng thái bình thường, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mười mấy thanh niên trước mặt.
"Cậu phải nhớ! Anh em của Cao Phong tôi, tuyệt đối sẽ không vì đối phương có gốc gác chống lưng mà lựa chọn nhẫn nhịn bị người làm nhục."
"Không cần sợ mang đến phiền toái gì cho tôi, cứ mặc sức ra tay cho tôi! Có chuyện gì xảy ra, có tôi bảo vệ cho cậu."
Lời nói của Cao Phong rất đơn giản, nhưng mà khi gieo vào lỗ tai Khúc Đại Minh , lại khiến cho giá chàng trai vai u thịt bắp trong nháy hai mắt đỏ hoe.
"Anh Phong..." Khúc Đại Minh vô cùng cảm động, nhưng anh vốn không nhanh mồm nhanh miệng, căn bản không tìm được thích hợp để diễn tả xúc động trong lòng.
"Cao Phong! Mày còn ở đây khoác lác khoe khoang, tính giả vờ cái gì hả? Mày chết chắc rồi biết không?" Đang lúc ấy người thanh niên bị đánh kia hung hãn chỉ vào mặt Cao Phong mắng.
Cao Phong có chút kinh ngạc, người này lại biết tên mình, quay đầu nhìn sang.
Đến khi thấy rõ ràng mặt mũi thanh niên này, Cao Phong không kìm được cười lạnh một tiếng.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, hoàn toàn đúng trong trường hợp này.
Cái gì cậu ấm nhà họ Liễu, chính là một trong những cậu ấm đi theo sau lưng Vũ Hoàng Minh ở quán bar Long Phi hôm đó.
Nói trắng ra, cậu ấm này chẳng qua chỉ là con chó ton hót nịnh bợ Vũ Hoàng Minh thôi, dù vậy Cao Phong không ngờ sẽ đụng độ hắn đây.
Rốt cuộc là trùng hợp, hay là cố tình trùng hợp, Cao Phong có chút hoài nghi.
"Sao hả, một cái tát không đủ à?" Cao Phong nhàn nhạt nhìn cậu ấm bạc nhược giễu cợt.
Cậu ấm sắc mặt đen lại, lúc này cũng có hơi kinh sợ, sau lưng hắn có gốc bự chống đỡ, nhưng nói đến chuyện đánh trực diện, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Cao Phong .
"Mày chỉ là một thằng ăn bám thối tha, lấy tư cách gì đánh tao?" Cậu ấm núp phía sau đám người, chỉ vào Cao Phong chửi lên.